Tôi Đến Từ Thế Giới Song Song
Chương 160 : Đứa nhỏ thích nói dối
Ngày đăng: 10:23 18/04/20
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Dâu
Cao Nhiên không chút nghĩ ngợi chạy về phía hành lang, chạy một mạch năm tầng.
Cửa nhà 506 đóng chặt, cửa nhà 505 lại mở, Tôn Cương đang dọn vệ sinh, buộc túi rác ném ra cửa, nhìn thấy người chạy đến, lộ ra vẻ mặt nghi hoặc.
Cao Nhiên chạy vội quá, thở hổn hển.
Tôn Cương quay người về lại nhà, lúc đi ra cầm chai nước khoáng trong tay, còn rất có lòng mở nắp ra, “Uống hai ngụm nước hoãn lại đã.”
Cao Nhiên nói cảm ơn.
Cậu ngửi thấy mùi mì bò, đoán chừng là người này mới vừa ăn mì cách đây không lâu, lúc đi vứt túi gia vị bị dính vào tay quên không chùi đi, rồi sau đó chạm vào chai nước.
“Cậu bạn nhỏ, em không ở tòa nhà này đúng không?”
Tôn Cương bỗng “A” một tiếng, “Anh nhớ ra rồi, hôm đó xảy ra án mạng, em cũng ở đây, bên cạnh còn có một anh cao to, các em quen đội trưởng Thạch.”
Cao Nhiên bị sặc, “Khụ khụ.”
Tôn Cương cười nói, “Có muốn vào nhà anh ngồi một chút không?”
Cao Nhiên vẫn không nhúc nhích, “Không cần đâu ạ.”
Tôn Cương đá túi rác ra, “Đừng sợ, anh không phải là người xấu, hồi sáng đội trưởng Thạch còn ghé chỗ anh, mượn sách của anh, còn nói chuyện với anh nữa, cậu bạn nhỏ vào đây, anh ở một mình, không sao đâu.”
Cao Nhiên gấp gáp đi nhìn bóng người trên ban công nhà 506, định nhanh chóng cắt đuôi người này, lại không chịu bỏ qua, “Không cần đâu ạ, em tưởng đội trưởng Thạch ở đây, nên chạy tới xem.”
Cậu kiếm đại cái cớ bỏ đi.
Tôn Cương kéo người lại, “Cậu bạn nhỏ, chờ chút đã, em ở tiểu khu này sao? Tòa nhà nào? Anh đưa em về.”
Cao Nhiên bật thốt lên, “Đã bảo là không cần rồi, sao anh này lại phiền thế nhỉ?”
Tôn Cương rụt tay về, mặt cười đầy lúng túng, “Thật ngại quá, anh trông em còn nhỏ quá, không yên tâm để em đi một mình lúc muộn thế này…”
Ngay khi Cao Nhiên bó tay toàn tập, có tiếng bước chân vọng lên từ phía hành lang, người đến là Thạch Kiều.
Tôn Cương vội vã khom lưng khách sáo chào hỏi, “Đội trưởng Thạch.”
Cao Nhiên nhìn Tôn Cương gập người góc chín mươi độ, há hốc miệng, thế này cũng quá khách sáo rồi ấy?
Ánh mắt Thạch Kiều quét về phía thiếu niên.
Cao Nhiên hiểu ý ghé vào tai anh nói, “Vừa nãy lúc em đi dạo dưới tòa nhà này, hình như thấy một người đứng trên ban công nhà 506.”
Thạch Kiều trầm mặc lấy chìa khóa ra mở cửa, Cao Nhiên theo sau anh tiến vào.
Tôn Cương không vào, chỉ đứng ở cửa, “Đội trưởng Thạch, có chuyện gì thế?”
Không ai đáp lại.
Ánh sáng đột nhiên xuất hiện, Cao Nhiên nhắm tịt mắt lại.
Căn phòng tĩnh lặng, dưới nền cửa có một hình vẽ dáng người, là chỗ nạn nhân từng nằm, vị trí đồ dùng trong nhà sau khi chụp ảnh xong đều không có ai động vào nữa.
Thạch Kiều để Cao Nhiên đứng yên tại chỗ, anh đi thẳng ra phía ban công, cửa sổ không đóng, gió đêm ùa vào trong, chỉ có vài món quần áo được thu vào treo trên cột bị gió thổi đung đưa.
Đừng nói người, ngay cả bóng ma cũng chẳng có.
Cao Nhiên nhỏ giọng gọi, “Chị Hồ? Có phải là chị không? Nếu chị muốn tìm em, thì… thì…”
Thì làm sao, cậu cũng chẳng biết phải nói thế nào nữa, cảm giác mình hơi thần kinh, ở trong căn nhà từng có án mạng gọi tên của người chết, khỏi phải bàn quỷ quái đến nhường nào.
Cao Nhiên nuốt nước bọt đánh ực, vai bỗng nhiên bị vỗ một cái, tiếng hét của cậu kẹt nơi cuống họng, quay đầu trợn mắt nhìn người đằng sau, đm, ông anh kia, người dọa người có thể chết người đó hiểu không?
Tôn Cương cười gượng, “Lá gan em nhỏ thật đấy.”
Cao Nhiên đảo trắng mắt.
Tôn Cương đứng một lát thì về, cửa không khóa, vẫn còn mở.