Tôi Đến Từ Thế Giới Song Song
Chương 164 : Trời đất không chứa chấp đồng tính luyến ái
Ngày đăng: 10:23 18/04/20
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Dâu
Thạch Kiều được Phong Bắc gọi ra, nghe khẩu cung của hai thanh niên, anh hỏi, “Cậu cho là Chu Đồng đó có liên quan đến hai vụ án giết người ở tiểu khu Hoa Liên sao?”
“Chuyện của Chu Đồng có vấn đề rõ ràng.” Phong Bắc nói, “Dù có liên quan đến vụ án tiểu khu Hoa Liên hay không thì cảnh sát vẫn phải vào cuộc.”
Thạch Kiều cho người đi thăm dò bên đó, kết quả giống như suy đoán, bất kể là họ hàng gần hay họ hàng xa của Chu Đồng đều nói từ hồi năm mới chưa gặp cậu ta.
Chuyện đi thăm người thân không thành lập, cha mẹ Chu Đồng nói dối, đằng sau nhất định có bí mật không thể cho ai biết.
Hơn một giờ chiều, nhân viên đến nhà điều tra trở về, nói mình bị nhà kia đóng cửa chặn ngoài.
“Không đưa giấy chứng nhận ra à?”
“Có, vừa mới lấy giấy chứng nhận ra, cửa trong đã bị đóng sập vào, còn cửa chống trộm thì từ đầu tới cuối đều không mở ra.”
“…”
Cấp trên châm chước một phen rồi nhấc điện thoại lên báo cho cục cảnh sát, “Chủ nhà không hợp tác, là thế này ạ, công tác điều tra bị ngăn cản, do đó không thể tiếp tục được, à vâng, vâng vâng, vậy được, được ạ.”
Phiên bản mà Thạch Kiều nghe được căn bản không có gì thay đổi, cảnh sát xuất hiện, gây ra tâm lý bài xích cho cha mẹ Chu Đồng, thằng thừng nhốt ngoài cửa, như vậy không nằm trong dự đoán thường tình của anh.
Phong Bắc mới vừa kiếm đội viên của mình ngày xưa nói chuyện một chút, không mấy người ở lại trong cục, hầu hết đều đi làm nhiệm vụ rồi, anh xoa tinh dầu lên hai bên thái dương.
“Người này là đến kì phản nghịch cãi nhau với người lớn xong lén chạy ra ngoài, hay là vì mắc lỗi nên người lớn đánh một trận, nhốt lại trong nhà suy ngẫm, đây là hai việc có tính chất ngược nhau.”
Thạch Kiều không ngắt lời.
“Nếu như là vế trước, cha mẹ có tức giận đến mấy cũng sẽ không để con trai chạy rông bên ngoài mười ngày không về, làm bậc cha mẹ, không vô tâm đến thế được, nếu là vế sau, dù cho con trai bị bạn bè làm hư, không cho nó chơi với những người đó nữa, nên nói thẳng ra, chứ không phải ban đầu nói dối, giấu diếm, cuối cùng mới nói thẳng ra, không cần thiết.”
Phong Bắc nhún vai, “Cho nên mới nói, hai giả thiết đều không phải, đội trưởng Thạch, vụ án này cậu cho người theo dõi, chưa biết chừng có thu hoạch lớn đấy.”
Thạch Kiều nói chiều anh phải đi thành phố M.
Phong Bắc nhíu mày, “Tào Thế Nguyên cũng phải đi, cậu chung đường với cậu ta à?”
Thạch Kiều lắc đầu, ai cũng có việc riêng, “Ông Phong, bên phía nhà Chu Đồng, chiều nay mang theo một người ghé qua xem thế nào hộ tôi.”
Phong Bắc khoát tay chặn lại, “Biến đi, chính tôi cũng bận đến bó tay thôi.”
Thạch Kiều bưng tách trà lạnh đi tưới hoa, “Cậu còn phải đưa Cao Nhiên về lại tiểu khu Hoa Liên, cùng hướng với Phượng Tú uyển mà, tiện đường.”
Phong Bắc gác một chân lên bàn, “Con mẹ nó lần này tôi đi công tác, không phải tới chơi, khó khăn lắm mới bỏ ra được chút thời gian cho em ấy, cậu thì hay rồi, còn muốn nghiền ép, đủ rồi đấy người anh em.”
Thạch Kiều đột ngột nói, “Tôi tình cờ phát hiện tư duy logic của Cao Nhiên rất mạch lạc, năng lực suy luận lại rất tốt, cậu có ý định cho nhóc ấy tiến vào ngành này.” Không phải câu nghi vấn, mà là câu trần thuật.
Phong Bắc trầm mặc không nói gì.
Thạch Kiều nhìn chậu hoa lan, “Thế thì dẫn nhóc ấy tham gia nhiều vụ án tương đối đặc biệt hơn đi, cậu tự mình dẫn đi sẽ có tác dụng hơn bất kì ai, cứ như vậy, về sau coi như nhóc ấy không đáp lại tình cảm của cậu, cũng sẽ nể tình cậu tốt với nhóc ấy.”
Phong Bắc thả chân xuống đứng lên, tay cầm theo nửa hộp bánh đậu xanh trên bàn, “Tôi cầm bánh đậu xanh đi nhé.”
Thạch Kiều nhân cơ hội mua chuộc, “Trong ngăn kéo còn một hộp bánh vừng nữa này.”
Phong Bắc mở ngăn kéo ra nhìn, đúng là có thật, “Bánh đậu xanh với bánh vừng, cái nào ngọt hơn?”