Tôi Đến Từ Thế Giới Song Song

Chương 269 : Em nhớ anh lắm, anh có nhớ em không

Ngày đăng: 10:23 18/04/20


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Dâu



Phòng họp yên tĩnh tới khoảng 2, 3 phút, Phong Bắc mới nhấc điếu thuốc xuống mép kẹp giữa ngón tay, “Tiểu Triệu, cậu dẫn người đi.”

Triệu Tứ Hải ngớ ra, những người khác thì ngơ ngác nhìn nhau.

Bàn tay đang thõng xuống của Cao Nhiên siết thành nắm đấm, hàm răng nghiến chặt, gân xanh trên trán nhô lên, chỉ có năm năm không liên lạc không gặp mặt thôi, chứ không phải năm mươi năm, năm trăm năm, thực sự quên sạch sẽ ư, không nhớ cậu là ai, hay là, đã coi cậu là một khối u ác tính mà gỡ xuống triệt để rồi sao?

Phong Bắc quay người bỏ đi.

Triệu Tứ Hải đi ra ngoài, nói lên mối nghi ngờ trong lòng, “Đội trưởng Phong, người mới có tư chất tốt đến vậy, là sinh viên xuất sắc nhất mấy năm nay, sao anh không tự dẫn?”

Bước chân của Phong Bắc không dừng lại, điếu thuốc vắt bên mép, khói thuốc từng vòng từng vòng quẩn quanh gương mặt, không nhìn rõ biểu cảm, “Cho cậu mang không tốt à?”

Triệu Tứ Hải gãi đầu, “Không phải không tốt, mà em sợ trong lòng thằng bé có suy tính khác, em nhìn được, nó đến vì anh, muốn đi theo anh.”

Bước chân Phong Bắc sải dài hơn, giọng cũng tăng cao lên mấy phần, ngữ khí nghiêm khắc lạnh lùng, không có lấy một chút tình người, “Đây là cục cảnh sát, không phải nhà trẻ, nếu như ỷ vào tuổi trẻ cho phép mình làm bậy, ngay cả phục tùng cơ bản cũng không được, vậy nhân lúc còn sớm cút đi!”

“Nói cũng đúng, dù có xuất sắc hơn, nếu không nghe theo chỉ đạo, vậy chỉ có làm lỡ việc thôi.”

Triệu Tứ Hải mới kịp nói có một câu thôi, Phong Bắc đã đi đến đầu kia hành lang, anh chân ngắn, chạy mới đuổi kịp, “Đội trưởng Phong, bao giờ đi viện kiểm nghiệm?”

Bước chân Phong Bắc càng nhanh hơn, “Cậu đi xem đi.”

Triệu Tứ Hải đứng lại tại chỗ, gọi với về phía bóng lưng anh, “Em đi á? Đội trưởng Phong, anh không đi sao?”

Phong Bắc đã biến mất ở chỗ ngoặt.

Triệu Tứ Hải ngoái lại, đã thấy thanh niên đứng một mình ở cửa phòng họp, vẻ mặt quá đỗi đau thương, mất mát, đôi mắt còn ửng đỏ, lúc đến gần anh mới phát hiện ra chỉ là ảo giác, vẻ mặt thanh niên nào có gì khác thường, nhưng đôi mắt vẫn còn đỏ hoe.

Cao Nhiên hời hợt, “Hôm nay đi báo tin, tối hôm qua hồi hộp quá ngủ không ngon ạ.”

“Đều vậy đấy, từ từ rồi quen.” Triệu Tứ Hải thở một hơi, may mà thanh niên không nghe thấy câu đội trưởng Phong nói, không nhỡ cáu kỉnh lên thì không dễ xử lý, “Cao… Cao Nhiên đúng không, về sau anh sẽ gọi cậu là Tiểu Cao, có biết lái xe không?”

Cao Nhiên nói, “Biết ạ.”

Không lâu sau, Cao Nhiên đỗ xe ở dưới trung tâm kiểm nghiệm, cậu và Triệu Tứ Hải cùng đi vào lấy tài liệu.

Triệu Tứ Hải vừa đi vừa nói, “Tiểu Cao, đội trưởng Phong không có thời gian, cậu theo anh đi, anh sẽ cho cậu cơ hội tham gia hỗ trợ tuyến một, cậu thể hiện tốt một chút.”

Cao Nhiên đáp rất cẩn thận, “Em nhất định sẽ học tập anh Triệu ạ.”

“Thằng nhóc này cũng thú vị ghê.” Triệu Tứ Hải cười ha hả, “Trong đầu cậu toàn là tri thức sách vở, còn anh đều là kinh nghiệm tự lần mò ra, học tập lẫn nhau.”

Cao Nhiên nhớ đến Dương Chí, tính cách của anh và Triệu Tứ Hải có điểm giống nhau, nhưng cũng có sự khác biệt rất lớn.

Trong lúc ở phòng họp, Cao Nhiên để ý trên điện thoại của Triệu Tứ Hải có móc treo bện bằng dây màu đỏ và xanh, chính anh tự tay bện.

Bởi Cao Nhiên nhìn thấy Triệu Tứ Hải tháo một đoạn dây ra, sau khi chỉnh lại chỗ bị lỏng thì bện lại, động tác rất thành thạo, hẳn còn một sợi nữa ở trong tay người yêu anh, tối hôm qua hẳn anh qua đêm ở nhà người yêu, sau cổ có một sợi tóc dài lộ ra ngoài.

Về mặt tình cảm Triệu Tứ Hải tương đối tích cực và chủ động, còn Dương Chí lại nhu nhược và bị động, năm năm rồi, anh và Lữ Diệp còn chưa tiến đến với nhau.

Cứ thế đã phí mất năm năm, còn muốn lãng phí thêm bao nhiêu năm ròng nữa? Năm năm, hay mười năm?

Nhân sinh vô thường, sợ nhất chính là không kịp.

Cao Nhiên vuốt mặt, cậu run tay rút ra nửa bao thuốc, nghe thấy Triệu Tứ Hải nói trong tòa nhà không được hút thuốc, liền bóp hộp thuốc đến biến dạng, “Em ra ngoài chờ anh Triệu.”