Tôi Đến Từ Thế Giới Song Song

Chương 282 : Coi như không có đứa con trai này

Ngày đăng: 10:23 18/04/20


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Dâu



Lưu Tú nhớ lại trạng thái của con trai mấy năm qua, trên mặt con trai gần như chẳng được mấy lạng thịt, cô cứ nghĩ là học tập căng thẳng quá, huấn luyện vất vả quá, còn có cả chứng đau đầu nữa, làm sao mà khỏe mạnh được, chứ chưa từng bao giờ nghĩ đến chứng mất ngủ cả.

Con trai từ khi nào thì bắt đầu gầy đi, mắt bắt đầu có quầng thâm nhỉ? Hình như là nghỉ hè từ lớp 10 lên 11, cô chỉ nghĩ là trời nóng, khó ngủ mà thôi.

Lưu Tú tóm lấy cánh tay con trai, “Tiểu Nhiên, con nói với mẹ đi, con đang nói dối, con không bị chứng mất ngủ, chỉ vì muốn ở bên cái tên đàn ông kia, mà cố ý nói dối mẹ thôi.”

Cao Nhiên nhấc cánh tay rảnh kia vỗ lưng mẹ.

Lưu Tú ôm một chút hi vọng nhìn con trai, “Nói đi chứ!”

“Mẹ, con không nói dối mẹ,” Cao Nhiên thở dài, “Tháng 7 năm 2000, nghỉ hè chưa được bao lâu, con bắt đầu mất ngủ cả đêm, vận động cả ngày, đêm vẫn không ngủ nổi, cách gì cũng đã thử nhưng đều không có tác dụng, con thường trèo qua ban công vào sân nhà Phong Bắc nói chuyện với anh ấy, nghe anh ấy kể đủ loại vụ án, sau đó dần dần bọn con thân với nhau hơn, ảnh cũng sẽ trèo qua ban công tìm con.”

Cậu rũ mắt nhìn băng gạc trên tay phải, “Trọn một mùa đông năm ấy, chỉ cần Phong Bắc về nhà, bất kể là sớm hay muộn, anh ấy đều sẽ trèo qua đây ngủ với con.”

Dứt lời, cậu cũng không thoải mái như trong tưởng tượng, bởi cậu còn một bí mật nữa không muốn ai biết tới.

Nếu như phải chọn một người để chia sẻ, cậu chỉ có thể chọn Phong Bắc, không dám, cũng không thể nói cho ba mẹ được.

Cao Nhiên đã hứa với Phong Bắc, chờ vụ án kết thúc sẽ nói cho anh biết, e rằng chỉ sau khi chia sẻ bí mật lớn nhất này, cậu mới có thể sống tiếp mới một tâm thái khác được.

Lưu Tú nhớ có lần nửa đêm dậy đi vệ sinh, loáng thoáng thấy một bóng người trên tầng hai, cô nói với Cao Kiến Quân, với con trai, nhưng hai cha con đều không tin, bèn nghĩ mình nhìn nhầm, hóa ra lại là thật.

Đầu năm 2001, con trai ở nhà Cao Kiến Quốc chưa về, có một tối muộn Lưu Tú và Cao Kiến Quân ăn cơm trong xưởng rồi mới về nhà, lúc về đến cửa nhà, cô cảm thấy trên ban công có người, giờ nghĩ lại hẳn không phải ảo giác, mà cũng là Phong Bắc.

Nghĩ đến việc mình bị lừa đến mấy năm, Lưu Tú lập tức mất khống chế, tát con trai một cái, “Sao mày có thể phối hợp với một người ngoài lừa ba mẹ mày cơ chứ?”

Cái tát đó rất mạnh, tay cô râm ran, run lẩy bẩy.

Khóe miệng Cao Nhiên tràn ra tia máu, trong lòng cậu lại dễ chịu hơn một chút, “Năm năm trước Phong Bắc để lại cho con một khoản tiền, con đem đi mổ mắt, anh ấy để lại cho con một đống thuốc ngủ, con dùng đống thuốc đó thuận lợi thi xong tiến vào đại học, hoàn thành việc học.”

Lưu Tú liên tục hít khí lạnh, “Theo như lời mày nói, cả nhà chúng ta còn phải cảm tạ ân đức của thằng đấy à?”

Cao Nhiên cười khổ, “Mẹ, mẹ đừng như vậy.”

Lưu Tú nhìn gò má sưng lên của con trai, tim nhói lên như có ai đâm vào, “Nó đưa con trai duy nhất của mẹ lên một con đường chết, còn bám dai như đỉa không chịu buông ra, mẹ còn phải cảm ơn nó mới đúng sao?”

“Không phải là anh ấy đưa lên.” Cuống họng Cao Nhiên trào lên mùi tanh ngọt, “Anh ấy không lôi kéo con, năm năm trước anh ấy đã rời đi rồi, là con mới không chịu buông tha, cũng là con muốn đi tìm anh ấy, người bám dai dẳng chính là con.”

Lưu Tú không tin, có chết cũng không tin, “Mày trước đây vẫn bình thường cơ mà, vẫn luôn bình thường, đống truyện tranh mày đọc cũng là bình thường, nếu như nó không chuyển đến, không có cái mớ linh tinh đó, mày làm sao mà biến thành như bây giờ được?”

Cao Nhiên không lên tiếng, cậu nhíu mày, dường như hoang mang.

Lưu Tú đi đến trước mặt con trai, “Không phản bác được đúng không?”

Cao Nhiên ngẩng đầu, mắt đỏ hoe, “Mẹ, đó chỉ là một giả thiết thôi, anh ấy đã chuyển tới, bọn con đã quen nhau, con yêu anh ấy, muốn ở bên anh ấy, đó mới là sự thật.”

Lưu Tú bị câu này của con trai kích thích đến mức lảo đảo ngã ngồi lên ghế sô-pha, “Mất công nuôi mày hơn hai mươi năm nay, mày lại đâm dao vào ngực mẹ thế này, mày giỏi lắm, mày thực sự giỏi lắm.”

Mặt Cao Nhiên tái nhợt.

“Cơm đâu? Sao còn chưa nấu cơm?”

Bà cụ chống gậy đi ra, nói với con dâu cả của mình, “Lưu Tú, mẹ đói, muốn ăn chè vừng, cô đi nấu cho mẹ một bát đi.”

Lưu Tú như không nghe thấy, chẳng phản ứng một chút nào.

Cao Nhiên nghiêng đầu, không muốn để bà nội thấy bên mặt bị đánh sưng lên của mình, song cậu ngẫm lại, bà nội nhìn rồi cũng sẽ chẳng nói gì đâu, bởi bà căn bản cũng không nhận ra mình, trong lòng lại thấy buồn bã.