Tôi Đến Từ Thế Giới Song Song
Chương 286 : Mày lừa tao
Ngày đăng: 10:23 18/04/20
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Dâu
Lúc Cao Nhiên rời khỏi cục cảnh sát màu trời âm u, gió lớn cuồng quét khắp nơi, cậu dùng tay che miệng châm một điếu thuốc, nhấc chân bước xuống bậc thang, đi ngược gió bắt một chiếc xe báo điểm đến.
Trước khi cúp máy, Tưởng Tường đưa ra yêu cầu cuối cùng với Cao Nhiên, súng, điện thoại di động, còng tay, không được mang bất cứ thứ gì trong ba món đó, cậu ta chỉ nói nửa câu đầu, nửa câu sau đã rõ rồi, nếu không hợp tác, cuộc chơi này coi như xong.
Cao Nhiên hỏi thuốc lá và bật lửa được không? Tưởng Tường do dự nửa ngày, nói không được.
Đến nơi, Cao Nhiên xuống xe, đưa thuốc lá và bật lửa cho bác tài.
Bác tài lần đầu tiên gặp hành khách như vậy, bác khá lúng túng, tốt bụng nói, “Cậu trai này, chỗ này hoang vu, khó bắt xe lắm, sợ lát nữa tuyết rơi thì đến cả bóng ma còn chẳng có, hay là tôi để cho cậu số điện thoại, nếu cần xe thì gọi cho tôi, nếu tiện tôi đến một chuyến.”
Cao Nhiên nói không cần, “Việc của cháu không xong ngay được đâu ạ.”
Xe taxi lái đi, con đường trở nên tĩnh mịch hẳn.
Cao Nhiên ngắm nhìn bốn phía, gió lạnh luồn vào cổ áo, cậu hắt hơi một cái, có không ít thị trấn nằm ở ngoại ô thành phố A, trước mắt cậu vẫn chưa tìm hiểu hết từng cái một được, vùng này cậu chưa đến bao giờ.
Hít một hơi thật sâu, Cao Nhiên đút tay vào túi áo khoác, đi từng bước một về phía trước, hết rẽ rồi lại ngoặt, vừa đi vừa tìm, mười mấy phút sau, cậu dừng trước một căn nhà cũ kỹ, không đi vào ngay mà ngửa cổ nhìn lên trên, tầm mắt dừng ở tầng năm.
Đây là khu vực an toàn của Tưởng Tường, cậu ta cho địa chỉ này, chứng minh có đầy đủ tự tin, xác định Cao Nhiên không dẫn người đến đây, cũng sẽ không làm lộ tung tích của cậu ta.
Cao Nhiên vuốt mặt, Tưởng Tường cược thắng mất rồi.
Tưởng Tường mở cửa cho Cao Nhiên, không chút nào cảnh giác và đề phòng, dường như là thật sự ôn chuyện, mặt mũi tươi cười mời cậu vào nhà.
“Mày đến nhanh hơn tao tưởng.” Tưởng Tường đóng cửa lại, “Muốn uống chút gì không?”
Cậu ta a một tiếng, mặt tỏ vẻ lúng túng, “Tao chỉ có nước khoáng thôi, không ngại chứ?”
Cao Nhiên ngửi thấy vài loại mùi, máu, cồn, thuốc lá, cùng mùi điên cuồng lẫn quyết tâm của một thằng liều, cậu đáp lại ánh mắt của Tưởng Tường, cười đáp, “Không ngại.”
Tưởng Tường đi lấy nước khoáng.