Tôi Đến Từ Thế Giới Song Song

Chương 292 : Trở về hai mươi lăm năm trước

Ngày đăng: 10:23 18/04/20


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Dâu



Phong Bắc đột nhiên ngất xỉu, tim của Triệu Tứ Hải vọt lên tận cuống họng, chỉ lo Cao Nhiên làm những hành động dễ hiểu lầm trước mặt tất cả mọi người, nhưng anh nhận ra mình cả nghĩ quá rồi, tính tự chủ của thanh niên rất mạnh, đừng nói là tay chân luống cuống, ngay cả đến gần còn không.

Cao Nhiên đứng ở trong góc, đưa lưng về phía mọi người, vai run lên, dường như đang khóc.

Triệu Tứ Hải ý thức được có gì không ổn, anh vội đẩy hai người đồng nghiệp phía trước ra, “Tiểu Cao?”

Cao Nhiên ngẩng đầu lên, mắt trợn trừng, nhưng lại không có lấy một giọt nước mắt, chỉ có nước da tái nhợt, thái dương nổi gân xanh, cùng đôi môi cắn ra máu.

Triệu Tứ Hải hít một hơi khí lạnh, anh cứ tưởng là Cao Nhiên lo cho Phong Bắc, dằn lòng khó chịu quá, đang tự gây sức ép cho mình, anh nhỏ giọng an ủi, “Sức khỏe đội trưởng Phong luôn rất tốt, lần này chắc là do không nghỉ ngơi đủ, đừng sốt ruột quá.”

Kỳ thực Cao Nhiên mới vừa bị cảm giác đau nhức ăn mòn, cẳng chân đau gần chết, đầu óc trống rỗng, giống như vừa tự đặt mình vào một trạng thái quái đản nào đó, không biết chuyện gì vừa xảy ra, nghe Triệu Tứ Hải nói vậy, cậu mới phát hiện Phong Bắc có chuyện, không khống chế được muốn nhào tới.

Triệu Tứ Hải đè lại vai Cao Nhiên, lắc đầu với cậu một cái.

Cao Nhiên hít sâu một hơi, nhìn Phong Bắc được đồng nghiệp nâng lên, cậu vuốt mặt, đầu ngón tay run rẩy.

Nhân viên kỹ thuật tiếp tục công việc dang dở.

Cao Nhiên và Triệu Tứ Hải điều tra thân phận của nạn nhân, chạy đôn chạy đáo, cậu vẫn giống như mọi khi, có điều mặt tái không còn giọt máu.

Triệu Tứ Hải gọi điện hỏi bệnh viện, “Đội trưởng Phong còn chưa tỉnh, em có muốn chạy qua xem thế nào không?”

Cao Nhiên nói, “Làm phiền anh Triệu rồi.”

Triệu Tứ Hải nói không có gì, anh lập tức gọi điện cho đồng nghiệp trong bệnh viện đuổi về, “Đi liền đi, chưa biết chừng có em, đội trưởng Phong tỉnh ngay đấy.”

Anh châm điếu thuốc, “Lần này cả đội đều bị đội trưởng Phong dọa chết khiếp, chờ ảnh tỉnh rồi, chúng ta đề nghị với ảnh, bắt ảnh nộp đơn xin nghỉ cho cục trưởng Lưu, em cũng thổi gió bên gối ảnh luôn, bảo ảnh nghỉ ngơi hai ngày đi.”

Trong xe rất yên tĩnh, yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng thở hỗn loạn của Cao Nhiên.

Động tác châm thuốc của Triệu Tứ Hải khựng lại, anh nghiêng đầu, cau mày hỏi, “Tiểu Cao, từ giữa trưa đến giờ sắc mặt em kém lắm, có phải có chỗ nào không thoải mái không?”

Ban đầu anh cứ nghĩ là Cao Nhiên lo cho Phong Bắc, dần dần phát hiện có gì đó không ổn.

Họng Cao Nhiên phát ra âm thanh đau đớn, “Đau chân.”