Tôi Đến Từ Thế Giới Song Song
Chương 295 : Không còn kịp nữa rồi
Ngày đăng: 10:23 18/04/20
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Dâu
Cánh tay Giả Soái tím bầm cả lên, chụp X-quang thấy không bị thương đến xương cốt.
Đôi lông mày Cao Nhiên cau thành ngọn núi, “Soái Soái, lần sau gặp chuyện như vậy ông đừng lại gần, tự tôi tránh được, mà giả sử tôi không tránh được cũng không sao, tôi da dày thịt béo, người cũng rắn chắc, ông thì khác, ông không chịu vận động cũng chưa từng được huấn luyện, thân thể không tốt bằng tôi, đấy thấy chưa, mới đập vào một cái thôi mà đã bầm tím hết lên rồi kia kìa.”
Giả Soái đút tay vào túi áo bông, “Không phải có vụ án sao? Không vội à?”
Cao Nhiên vỗ trán một cái, “Đệt, suýt nữa thì quên.”
Giả Soái khẽ nhếch môi, gương mặt tuấn tú lộ ra một nét cười mỉm nhạt nhòa, “Có đôi khi tôi nghĩ, ông hậu đậu như thế làm sao mà đỗ trường cảnh sát, thi vào cục công an thành phố A được.”
Cao Nhiên đen mặt, “Tôi cũng có ưu điểm đấy được chưa?”
Giả Soái bật cười.
Cao Nhiên nhéo mặt cậu ta, “Nên như thế, cười một cái trẻ ra hẳn mười tuổi.”
Giả Soái nói, “Cảnh sát Cao, không đến hiện trường à?”
Cao Nhiên nhìn ngó hai bên, dắt xe đạp của Giả Soái lại đây, vỗ vỗ ghế sau, “Ông ngồi đằng sau đi, tôi đèo ông.”
Giả Soái không chần chừ, nhấc đôi chân dài ngồi lên.
Cao Nhiên trùm mũ áo bông lên, nhanh nhẹn cài hai cúc áo trên cùng vào, “Xuất phát nào, tôi đạp nhanh, ông túm chặt lấy áo tôi nhá.”
Giả Soái không túm, cậu giang hai tay ra đút vào trong túi áo bông của Cao Nhiên, ngón tay lạnh như băng dần trở nên ấm áp, đầu ngón tay cứng đơ cũng dần dần khôi phục bình thường.
Con ngõ nhỏ trong khu tây nam thành cổ có rất nhiều người đang đứng, mấy quán nhỏ đằng trước cũng ùn ùn đổ về phía này vây xem kín mít, trời vừa rét vừa buốt, ấy vậy mà cũng nhất định đến hóng chuyện cho bằng được.
Người chết cũng xem, không sợ xúi quẩy.
Bên ngoài hiện trường chăng dây cảnh giới, Cao Nhiên đưa giấy chứng nhận ra, cậu vừa mới khom lưng đi vào đã lại đi ra, “Soái Soái, ông về đi.”
Giả Soái đứng ở cạnh xe đạp, “Không cần để ý đến tôi đâu.”