Tôi Đến Từ Thế Giới Song Song
Chương 298 : Anh đùa em à
Ngày đăng: 10:23 18/04/20
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Dâu
Phong Bắc nói cái gì đó, Cao Nhiên sững sờ, mãi đến khi Cao Hưng đi ra gọi cậu, cậu mới hoàn hồn, bên kia đã cúp máy rồi.
Không tin, Phong Bắc nói như thế.
Cao Nhiên vuốt mặt, cảm thấy thật buồn cười, có điều cơ mặt cậu cứng ngắc, chẳng thể nào nặn ra một nụ cười cho nổi.
Có hai khả năng, một là không tin thật, cho rằng là giả, hai mươi năm ngăn cách và xa cách khiến Phương Như Ý khó lòng thân cận, tìm hiểu con trai mình được, hai là không muốn tin, không muốn đối mặt với sai lầm lớn nhất đời mình.
Bất kể là trường hợp nào đều đã tổn thương người con trai thành tâm nói thật với bà mất rồi.
Buổi tối Cao Nhiên nằm trên giường, mắt liếc nhìn xung quanh, phát hiện căn phòng vẫn bố trí y hệt như trước khi cậu rời đi, nhà này vẫn là nhà của cậu, ba mẹ chưa hề lột cậu xuống vứt ra ngoài.
Cao Hưng tha một thân hơi nước lên giường, “Thế mà bác trai bác gái không đánh gãy chân anh, bất ngờ thật.”
Cao Nhiên không phản ứng.
Cao Hưng cầm gối hít một hơi, chỉ có mùi nước giặt quần áo, không có mùi khác, cậu ném gối về chỗ cũ, gối đầu lên, “Anh liều ghê nhỉ, dám come-out, chuyện lớn như vậy cũng không nói với em, có khí phách phết.”
Cao Nhiên bắt chéo chân nói, “Chuyện của anh nói một ngày một đêm cũng không hết, đừng có hóng hớt, không có cửa đâu.”
Cao Hưng chống đầu bằng một tay, “Ổng có cái gì tốt?”
“Vấn đề này anh không muốn thảo luận với mày, mày có cái nhìn phiến diện với anh ấy.” Cao Nhiên kéo chăn đắp lên người, nhắm hai mắt lại, bắt đầu dỗ giấc.
“Phiến diện? Em là tùy việc mà xét, ổng lớn tuổi hơn anh, có nhiều vết thương, lúc về già chắc chắn ốm đau bệnh tật khắp người, nếu anh mà đi tiếp với ổng, tương lai anh phải hầu đến tân ba người già, lúc đó chỉ khổ anh.”
Cao Hưng xì một tiếng, “Còn chẳng bằng chọn Giả Soái kia, ít nhất ổng bằng tuổi anh, hai anh có thể cùng nhau già đi, chứ không phải một mình đáng thương nhìn người kia chậm rãi già đi.”
Cao Nhiên đạp cậu một cái trong ổ chăn, “Nói lung ta lung tung cái gì thế, ngủ đi!”
“Chọt trúng chỗ đau chứ gì.” Cao Hưng hừ lạnh, “Anh là đồ u mê.”
Cao Nhiên nhắn tin cho Phong Bắc, bên kia gọi điện thoại sang, cậu chui vào trong chăn nghe, không nhắc đến chuyện của Phương Như Ý nữa.
Phong Bắc hỏi tình hình trong nhà Cao Nhiên, biết vẫn ổn cả thì thở phào nhẹ nhõm.
Hai người ăn ở cùng nhau, làm việc cùng chỗ, lại chẳng những không thấy nhàm chán, tẻ nhạt, trái lại còn thấy thời gian sao mà ít ỏi quá đỗi.