Tôi Không Hợp Yêu Đương

Chương 2 : Gây thù chuốc oán

Ngày đăng: 14:26 30/04/20


“Diệp Khải hẹn cô ăn cơm trưa ở một nhà hàng thịt nướng trong khu thương mại Tinh Quang.



Bình thường công việc của Hạ Duy trong cửa hàng làm móng vẫn rất bận, giữa trưa cô đều gọi giao hàng mang thức ăn đến cửa hàng ăn luôn, có lúc chăm chỉ thì sẽ mang cơm mình nấu đi, buổi trưa hôm nay là lần đầu tiên cô đi ra ngoài ăn cơm.



Khu thương mại Tinh Quang ở khá gần đây, lúc Hạ Duy đến, Diệp Khải đã ở bên trong đợi được một lúc rồi. anh ngồi ở vị trí gần cửa ra vào, nhìn thấy Hạ Duy đến liền vội vàng đứng dậy vẫy tay với cô: “Hạ, Hạ tiểu thư, bên này.”



Trong lòng Hạ Duy khẽ run một cái, cô cố gắng bình tĩnh lại rồi cười cười đi về phía Diệp Khải.



“thật ngại quá, đột nhiên lại mời cô đi ăn cơm.” Diệp Khải tỏ ra rất nghiêm túc, nhưng vành tai lại hồng hồng, “Có phải đường đột quá không?”



Hạ Duy cười cười nói: "không sao, tôi chỉ cảm thấy hơi bất ngờ một chút thôi."



Diệp Khải mím môi, một lúc sau mới nói tiếp: "Tôi không có ý gì khác, chỉ là, chỉ là muốn làm bạn với cô. Bữa cơm hôm nay tôi mời, cảm ơn cô đã đồng ý."



Nhìn bề ngoài Hạ Duy khá bình tĩnh nhưng lòng bàn tay đã đổ một lớp mồ hôi mỏng, cô nghe tiếng tim mình đập, bèn lấy hết dũng khí nói với Diệp Khải: "Vậy lần sau để tôi mời nhé.”



Diệp Khải sửng sốt chớp mắt một cái, sau đó cuối cùng nét mặt cũng thả lỏng hơn, cười nhẹ nói: "Được. cô muốn ăn gì? Tôi đi lấy cho cô nhé."



Lúc Diệp Khải đi lấy món ăn, Hạ Duy lấy điện thoại di động ra gửi tin nhắn vào nhóm: "Trời đất ơi, anhấy đáng yêu quá! Lúc nói chuyện tai còn ửng hồng nữa chứ!"



không gầy mười cân không đổi tên: tại sao cậu lại có thể gặp được một chàng trai ngây thơ như thế hả [ mỉm cười ]



Cháo Bát Bảo nữ hiệp: tại sao cậu lại có thể gặp được một chàng trai ngây thơ như thế hả [ mỉm cười ]



Tiểu Điềm Điềm Vô Địch: tại sao cậu lại có thể gặp được một chàng trai ngây thơ như thế hả [ mỉm cười ]



Năm nay mười tám tuổi lại muốn tự sát: có thể bởi vì tớ rất xinh đẹp [ mỉm cười ]



Cháo Bát Bảo nữ hiệp: loại con gái chuyên đi đùa bỡn con trai như cậu chắc chắn sẽ phải xuống Địa ngục [ mỉm cười ]



Năm nay mười tám tuổi lại muốn tự sát: tớ đâu có đùa bỡn? Mỗi lần tớ đều rất chân thành mà!




Đặt đồng hồ báo thức nhắc nhở quả nhiên là có tác dụng, ngày hôm sau Hạ Duy đã được Siêu gầy báo tin: "đã liên hệ nhà đầu tư rồi, bọn họ nói sẽ mau chóng xử lý, đến lúc đó tớ sẽ báo cậu sớm, để cậu chờ trước ở nhà."



"Được rồi." Cuối cùng Hạ Duy cũng cảm thấy yên tâm.



Nhưng mà Giang tiên sinh chủ phòng 1808 lại chưa hài lòng, phòng tắm của anh rỉ nước ba ngày liên tục, anh không thể chịu được nữa. Lúc anh gọi điện thoại cho quản lý chung cư một lần nữa, cô bé ở quầy tiếp tân cũng rất ưu sầu:



"Giang tiên sinh, chúng tôi đã chuyển lời giúp ngài, Hạ tiểu thư phòng 1908 nói nhà đầu tư sẽ nhanh chóng tới đây sửa chữa."



Giang Chi Châu nhíu lông mày: "Nhanh chóng là lúc nào?"



"Việc này chúng tôi cũng không thể cho ngài câu trả lời chính xác, nhà đầu tư bên kia cũng phải làm theo trình tự, có lẽ một hai ngày nữa."



Giang Chi Châu nhếch môi, hỏi: "Số điện thoại của chủ phòng 1908 là gì? Tôi tự liên hệ với cô ta."



cô bé ở quầy tiếp tân liền vô cùng vui vẻ, ôi má ơi cuối cùng hai người cũng muốn tự liên hệ với nhau rồi, từ khi có quản lý chung cư, hàng xóm láng giềng cứ như không thể liên lạc được với nhau vậy, việc gì cũng tìm bọn họ để nói: "Xin lỗi Giang tiên sinh, nếu không được đối phương đồng ý thì chúng tôi không thể cho số điện thoại, nhưng Hạ tiểu thư ở ngay trên tầng của ngài, theo tôi ngài có thể trực tiếp lên tầng trên để tìm cô ấy."



Giang Chi Châu trầm ngâm một lúc, mới nói: "Được rồi."



anh lại mặc áo khoác vào rồi mở cửa đi ra ngoài. Bây giờ là bốn giờ rưỡi chiều, hôm nay lại là ngày làm việc, lúc này có lẽ trên tầng không có người, tuy vậy anh vẫn muốn lên thử xem sao.



Ấn chuông cửa bên ngoài cửa phòng 1908, đúng như suy nghĩ của anh, bên trong không có ai trả lời, anh đang định tối nay lại đến tìm cô ấy thì cửa phòng 1907 bên cạnh mở ra. một phu nhân trẻ tuổi đira, trước đây Giang Chi Châu có gặp mấy lần, cũng coi như quen mặt. Đối phương trông thấy Giang Chi Châu xuất hiện ở tầng mười chín liền cảm thấy rất bất ngờ: "Ồ, Giang tiên sinh, anh tìm Hạ tiểu thư sao?"



"Đúng." Giang Chi Châu trả lời ngắn gọn, không giải thích nhiều. Nhưng phu nhân kia lại rất nhiệt tình: "Bây giờ chắc chắn Hạ tiểu thư vẫn còn ở cửa hàng, 9h cô ấy mới tan tầm." nói đến đây, bà chợt nhớ ra điều gì bèn một tờ danh thiếp lấy từ trong túi xách đưa cho Giang Chi Châu, "Đây là danh thiếp trước đây Hạ tiểu thư cho tôi, nếu anh có việc gấp thì có thể lấy số điện thoại ở đây để liên hệ



với cô ấy."



Giang Chi Châu ngẩn người, cầm lấy danh thiếp: "Cảm ơn." anh cúi đầu nhìn thoáng qua, danh thiếp được thiết kế rất đáng yêu nhưng không phải danh thiếp cá nhân, mà là của một cửa hàng, "Cửa hàng làm móng?"



"Đúng rồi, Hạ tiểu thư mở một cửa hàng làm móng, trước kia có giới thiệu tôi đi qua đó làm thử, bộ móng tay hiện giờ của tôi chính là do cô ấy làm đấy." nói xong bà liền đưa bàn tay đến trước mặt Giang Chi Châu, nhưng Giang Chi Châu cũng không để ý đến móng tay của bà mà chỉ cám ơn bà lần nữa rồi đi.