Tôi Không Hợp Yêu Đương

Chương 23 :

Ngày đăng: 14:26 30/04/20


Nếu như thời gian quay ngược về một tháng trước thì Hạ Duy tuyệt đối không thể nào tượng tưởng mình sẽ có lúc động lòng với vị Giang tiên sinh ở lầu dưới.



Lúc đầu anh có thành kiến với cô, mỗi lần đi thang máy đều đứng cách xa cô; anh lạnh lùng không tim không phổi không có tình người, phòng tắm bị rỉ nước không giải quyết lập tức, anh chạy đến cửa hàng nói với cô nước sơn móng có hại; anh còn là thứ nam thẳng mọt sách, cười nhạo cô đã 30 tuổi rồi mà không biết xấu hổ nói mình là thiếu nữ....



không biết ai đã nói câu thế này, nếu như lúc hai người mới gặp gỡ, cho đối phương nhìn thấy một mặt hoàn hảo nhất của mình thì sau này hai người sẽ bên nhau, bạn sẽ phát hiện anh ấy càng ngày càng có nhiều khuyết điểm. Còn nếu như lúc hai người mới gặp gỡ, cho đối phương nhìn thấy vẻ tồi tệ nhất của mình thì sau này khi hai người ở bên nhau, bạn sẽ phát hiện anh ấy càng ngày càng nhiều ưu điểm.



thật cmn nói quá đúng!



Hạ Duy bực bội vùi mặt vào gối, cô động lòng với anh nhưng điều này có tác dụng gì chứ? anh chắc chắn sẽ không thích cô, mà cô cũng không xác định khi nào mình lại tái phát bệnh cũ.



Tốt hơn hết là cô đừng yêu đương gì nữa.



Còn về phần động lòng này thì chắc sẽ theo thời gian dần trôi qua mà biến mất không còn chút vết tích nào thôi.



Vì để nhanh chóng quên Giang tiên sinh, hai ngày nay lúc ăn cơm Hạ Duy không hề quấy rối anh, côkhông tìm anh mà ngược lại anh còn chủ động tìm cô.



Giang Chi Châu: Có ở đó không?



Hạ Duy: không có 



Giang Chi Châu:......



Giang Chi Châu: Cuối tuần là sinh nhật của Tôn Kiều Kiều, dì út của tôi bảo tôi nên sớm mua quà sinh nhật, tôi không biết nên mua gì.



Hạ Duy:.... Tôn Kiều Kiều là ai? 



Giang Chi Châu: Là đối tượng xem mắt lần trước cho cô xem đó.



Hạ Duy: À, chuyện đó liên quan gì đến tôi? 



Giang Chi Châu: không phải cô đã nói làm quân sư quạt mo cho tôi sao?



Hạ Duy: “......”



Cuối cùng là cô đã tự tay đập bao nhiêu hòn đá vào chân mình vậy...



Hạ Duy: Quân sư là tôi, quạt mo là anh, cảm ơn [mỉm cười]




Giang Chi Châu hơi tò mò: “cô muốn mua gì?”



“Cây lăn mặt với kem dưỡng mắt.”



“Mua cây lăn mặt làm gì?”



“Đương nhiên là để mặt V-line, nhưng đắt quá không nỡ chi tiền.”



“Vậy thì dùng tóc che lại một chút đi....”



Hạ Duy bị đơ người: “Còn quầng thâm mắt thì sao, kem dưỡng mắt cũng đắt lắm đó.”



“đi ngủ sớm một chút thì được rồi.” Giang Chi Châu nói câu này có vẻ còn lồng thêm hàm nghĩa nào nữa, “Tối muộn thế này còn đi ăn chực thì đương nhiên mắt sẽ bị thâm quầng rồi.”



Hạ Duy: “........”



cô tức giận buông bát đũa trong tay, nhìn chằm chằm Giang Chi Châu: “Loại người đàn ông thẳng như anh còn yêu đương gì nữa chứ!” Tối hôm nay cô về nhà sẽ nhảy thể dục nhịp điệu!



Giang Chi Châu bị dáng vẻ của cô chọc cười, toan định nói gì đó thì điện thoại bỗng vang lên. Màn hình hiển thị người gọi đến là Tôn Kiều Kiều, anh nghĩ nghĩ một chút rồi bước đến chỗ cửa sổ sát đất nhận điện thoại: “Xin chào.”



Hạ Duy nghe thấy anh nói chuyện thì liền dựng tai lên, tuy Giang Chi Châu đè tông giọng xuống nói hơi nhỏ nhưng cô miễn cưỡng cũng có thể nghe được.



“Ừ, anh để hoa ở phòng khách.... Hôm nào đi, bây giờ hơi trễ rồi, lần sau anh mời em ăn cơm. Ừ, được....”



Hạ Duy nghe thấy, trong lòng chợt có cảm giác nhói đau, ngay cả sườn xào chua ngọt và cá bột chiên cũng không cứu vãn được. cô mím môi rồi lấy túi xách của mình, nhẹ nhàng rời khỏi nhà Giang Chi Châu.



Lúc Giang Chi Châu cúp điện thoại mới phát hiện sau lưng đã không còn hình bóng của ai đó nữa, anhhơi sửng sốt liền nhíu máy. anh nhấn vào QQ gửi tin nhắn cho Hạ Duy: “Sao cô lại về rồi?”



Hạ Duy vừa về đến nhà liền ngã mình lên giường, trong lòng vẫn còn cảm giác nhói đau ấy, khó chịu đến muốn phát khóc. Có phải cô sắp đến tháng rồi không, bằng không thì sao lại đa sầu đa cảm như vậy chứ?



Màn hình điện thoại chợt sáng lên, Hạ Duy thẩn thờ nhìn chằm chằm vào tin nhắn của Giang Chi Châu mới gửi đến, sau đó mới trả lời: “Hừ, đừng mong tôi ở lại để rửa chén [mỉm cười].”



Trả lời xong tin nhắn thì cô vứt điện thoại sang một bên, không muốn nhìn thêm giây nào nữa.



Có lẽ thích một người nhất định sẽ không thích mình còn đau lòng hơn thích một người mình ghét nữa.