Tôi Không Hợp Yêu Đương

Chương 31 :

Ngày đăng: 14:26 30/04/20


Sáng sớm Hạ Duy đã đến cửa hàng làm móng của mình, 1 tuần rồi cô không đi làm nên cần phải đến xử lý công việc một chút. cô hẹn đi ăn với Đào Dự vào buổi trưa, lần này không rủ thêm Điền Điềm mà chỉ có hai người bọn họ.



“Điền Điềm sao rồi?” Đào Dự thấy hôm qua cô ấy say bí tỉ, không biết tình trạng của cô ấy thế nào. Hạ Duy đáp: “Lúc em về, cậu ấy đã đỡ hơn nhiều, nhưng hôm nay phải tăng ca, có thể bị hệ luỵ là nhức đầu đấy.”



Đào Dự khẽ gật đầu, lại hỏi: “cô ấy cứ tăng ca mãi như vậy sao? Có vẻ chịu áp lực rất lớn.”



“Đúng đó, cho nên hôm qua mới đòi đi uống rượu, bình thường cậu ấy không uống đâu.”



Đào Dự khẽ cười: “Lúc còn đi học cô ấy rất ngoan, nói thật là hôm qua thấy cô ấy uống rượu khiến anhhơi bất ngờ.”



Hạ Duy cười cười không nói gì. Ăn cơm xong thì Đào Dự lái xe về thành phố D. Hạ Duy tiễn anh rồi mộtmình đi đến trạm tàu điện ngầm. Điện thoại trong túi quần bỗng vang lên một tiếng, cô lấy ra nhìn, màn hình hiển thị tin nhắn của Hạ Minh.



Hạ Minh: Chị già, chị có biết triển lãm khăn lụa ở cửa hàng Tinh Quang không?



Hạ Duy: Biết, hình như nhà thiết kế là Đường Chỉ đúng không?



Hạ Minh: đúng đúng, chính là người đó, chị muốn đi xem không? Em có vé mời nè.



Hạ Duy: Còn cần phải có vé mời nữa à? Chị cứ nghĩ là miễn phí vào cổng [đổ mồ hôi]



Hạ Minh: Có người mẫu trình diễn đó! Còn có người nổi tiếng đến nữa! Nên có vé mời mới có thể vào ngồi xem được!



Hạ Duy: À! Vậy Đường Chỉ cũng phải có mặt đúng không.?



Hạ Minh: Đúng! Thời gian là thứ 6 tuần này, chị đến sớm lấy vé mời nha!



Hạ Duy: Bây giờ chị sẽ qua đó luôn, đúng lúc chị đang ở ngoài đường [ ha ha ]



Hạ Duy đang đứng ở trạm tàu điện ngầm phía sau quảng trường Tinh Quang, đến cửa hàng Tinh Quang tìm Hạ Minh lấy thư mời trước, sau đó mới về cửa hàng. cô cực kỳ hài lòng với công việc hiện tại của Hạ Minh, đợi đến khi cửa hàng Tinh Quang sale một năm một lần thì chắc em ấy cũng sẽ tìm được món tốt cho cô!



Hạ Minh cũng rất hài lòng với công việc hiện tại của mình, tuy hơi bận rộn một chút nhưng làm việc rất vui, vì đồng nghiệp xung quanh cậu đều là người đẹp cả 



Lúc cậu đi sắp xếp triển lãm khăn lụa với đồng nghiệp xinh đẹp thì chợt nhìn thấy Giang Chi Châu đangđi dạo cửa hàng.



“Giang tiên sinh!” Cậu ngạc nhiên và cả bất ngờ gọi anh một tiếng, nhanh chân bước đến, “đã lâu khônggặp!”



Giang Chi Châu ngẩn người, rồi gật đầu với cậu: “thật sự đã lâu không gặp.”



“Đúng rồi, từ khi em chuyển đi thì chưa gặp lại anh.”


“..... Gâu.” Ý thức được bản thân đã gây hoạ nên A Hoàng thành thật cụp tai xuống hối lỗi.



“Bây giờ tỏ vẻ ngoan ngoãn có ích gì chứ, em đi xuống lầu tìm Giang tiên sinh đi.”



“.... Gâu.” A Hoàng ngoan ngoãn ngồi xuống, ngốc nghếch lè lưỡi.



Hạ Duy: “........”



Chiều hôm nay Giang Chi Châu không đến Thiên Hạ Cư, mấy hôm nay anh không tập trung được, anhcảm thấy tình trạng thế này không thích hợp để xuống bếp. Có lẽ anh cần đi gặp bác sĩ tâm lý thôi nhỉ?



anh đang ngồi ở phòng khách, dùng gương mặt đau khổ nhìn khuôn mặt u sầu của A Quất, thoáng thấy có thứ gì đó rơi xuống từ lầu trên.



một món đồ rất quen mắt.



đã có kinh nghiệm lần đầu tiên nên bây giờ Giang Chi Châu đã thành thạo hơn nhiều, ngay giây thứ 2 anh đã mơ hồ xác định được đó là thứ gì.



Giang Chi Châu: “.........”



Cái này, chẳng lẽ lại là của Hạ tiểu thư lầu trên nữa sao? Tại sao cô ấy luôn bị rơi đồ lót xuống đây chứ?



Giang Chi Châu nghiêm túc ngồi đó không nhúc nhích, bây giờ anh phải làm sao đây? nói với Hạ tiểu thư lầu trên hay giả vờ như mình chưa phát hiện ra?



anh đã thấy phản ứng lần trước của cô rồi, cô ấy không muốn anh thấy đâu nhỉ?



Vậy anh coi như chưa thấy gì cả.



anh nghiêng đầu tiếp tục dùng gương mặt không cảm xúc này nhìn con mèo vàng.



Mèo vàng: “.........”



không bao lâu sau thì tiếng chuông cửa vang lên, Giang Chi Châu vô thức sững người, nghĩ thầm chắc là Hạ tiểu thư đến rồi sao?



anh đứng dậy, cố gắng không để mình nhìn về phía bên đó, không chớp mắt đi ra mở cửa.



Người đứng ngoài cửa quả nhiên là Hạ Duy, còn ôm theo con chó cô vừa nhận nuôi. cô miễn cưỡng cười cười, dáng vẻ càng mất tự nhiên: “À, Giang tiên sinh, anh ở nhà sao ha ha ha.”



“Ừ.” Giang Chi Châu nhếch môi cười, hỏi cô: “cô... đến thăm A Quất à?”



anh chợt cảm thấy có một câu nói quả là đúng —— cuộc đời như một vở kịch, toàn dựa vào diễn xuất.