Tôi Không Hợp Yêu Đương

Chương 6 : Cơm chiên trứng ngon tuyệt

Ngày đăng: 14:26 30/04/20


Thiên Hạ Cư là một quán cơm Trung là rất nổi tiếng ở thành phố A, phong cách khác lạ, điều kiện tốt,



rất nhiều minh tinh là khách quen tại đây. Nhưng Hạ Duy đến thành phố A đã bao năm rồi mà số lần tớivThiên Hạ Cư cũng chỉ giới hạn trong mười đầu ngón tay. không phải bởi vì không thích ăn, mà là vìvđắt.



Đắt đến nỗi ăn một lần đau lòng mất nửa năm.



Lần này đến Thiên Hạ Cư ăn cơm, Hạ Duy đặc biệt chọn một bộ quần áo sang trọng, ngay cả giày



cao gót 2cm bình thường ít khi đi cũng lấy ra đi. Vừa đến cửa Thiên Hạ Cư, một nữ nhân viên tiếp kháchcó dáng người cao gầy, khuôn mặt xinh đẹp, giọng nói ngọt ngào hỏi cô có hẹn trước không, côliền báo tên và số điện thoại của Điền Điềm, lễ tân liền đưa cô đi đến chỗ thang máy.



Bình thường phòng ăn nhỏ đều ở tầng ba, tầng một là sảnh chính và khu nghỉ ngơi, tầng hai là khu tổ chức tiệc rượu. Tuy Thiên Hạ Cư có chỗ tổ chức tiệc rượu nhưng Hạ Duy cảm thấy ai lại tổ chức tiệc rượu ở chỗ này chứ, vì những cái thứ kia đâu phải đồ ăn, mà tất cả đều là bạc trắng bóng đấy.



Sau khi thang máy đưa cô lên tầng ba, lại có một nữ nhân viên tiếp khách dẫn đường, đưa cô đến cửa phòng rồi mới đi. Hạ Duy đẩy cửa ra, nhìn thấy Điền Điềm ngồi ở bên trong chơi điện thoại.



Điền Điềm chính là Tiểu Điềm Điềm Vô Địch ở bên trong nhóm chat, nhóm bạn thân của cô gồm



bốn người, chơi với nhau từ WC của trường cấp ba, tuy không học cùng trường đại học nhưng vẫn trong thành phố A, à, ngoại trừ Siêu Gầy đi du học nước ngoài. Bởi vì trong bốn người thì có ba người ở lại thành phố A sau khi tốt nghiệp nên Siêu Gầy bảo người nhà ở thành phố A mua cho cô một phòng nhỏ,nói là để sau này trở thành cứ điểm của các cô, chính là phòng mà Hạ Duy đang ở bây giờ.



Điền Điềm thấy Hạ Duy đến thì cất di động đi, kéo cô đến ngồi và chọn món. "Hay là chúng ta đi ăn ở chỗ khác đi." Hạ Duy nhìn giá cả trên menu liền muốn phát điên, không đành lòng để cho Điền Điềm mất nhiều máu như thế. Điền Điềm lại không hề để ý: "đã nói là tớ mời mà, coi như là an ủi cậu bị Giang tiên sinh tầng dưới tổn thương tâm hồn."



cô vừa nhắc tới “Giang tiên sinh tầng dưới", Hạ Duy liền cảm thấy trong lòng đau như vừa bị đâm mộtcái: "Lúc này cậu nhắc đến anh ta có phải là muốn tớ không có chút khẩu vị vào để ăn



nữa, và cậu có thể ăn nhiều hơn không?"



Điền Điềm phì cười: "Được rồi, chúng ta không đề cập tới anh ta nữa, nói đến anh chàng Diệp



Khải đáng yêu kia nhé?"



"Điền Điềm, sao cậu cũng trở nên nhiều chuyện như vậy chứ." Hạ Duy nhếch miệng cười, quay sang nóivới nhân viên phục vụ ở bên cạnh, "Tôi muốn một suất cơm chiên trứng.”



"Vâng."



Điền Điềm cười cô: "Khó có dịp tớ mời cậu đến Thiên Hạ Cư ăn cơm mà cậu lại gọi cơm chiên trứng à?"



"Cậu vẫn nên xem trước giá của món cơm trứng chiên này rồi mới nói tiếp nhé." Hạ Duy đưa



menu tới, lần đầu tiên tới đây, cô đã muốn nếm thử món ăn chiêu bài của nhà hàng – món cơm



chiên trứng này rồi, chỉ có điều giá làm cho cô chùn bước.



một suất cơm chiên trứng ở đây đủ để cô ăn một tháng cơm chiên trứng ở quán ăn bên đường



Tiểu Sao. Càng như vậy, cô lại càng tò mò, tại sao một suất cơm trứng chiên mà cũng có thể đắt như



vậy? Hôm nay cuối cùng cũng đợi đến lúc có người thanh toán cho cô, đương nhiên cô phải nhân



cơ hội gọi một suất để ăn thử!



Sau khi hai người chọn món xong, nhân viên phục vụ viên liền đi ra ngoài gọi đồ ăn cho các



cô. Hạ Duy uống một ngụm trà, hỏi Điền Điềm: "Tiền lương tháng này của cậu được nhiều lắm


Năm nay mười tám tuổi lại muốn tự sát: ha ha ha ha thương cậu quá



không gầy mười cân không đổi tên: cậu như vậy mà còn có thể nhận ra được thì đều là tình



cảm chân thật đấy



Cháo Bát Bảo nữ hiệp: bây giờ tớ còn không thèm thay quần áo nũa, mỗi ngày chỉ gội đầu



thôi, dù sao quần áo vừa thay xong cũng bị bẩn ngay lập 



Tiểu Điềm Điềm Vô Địch: công trình của cậu còn lâu à?



Cháo Bát Bảo nữ hiệp: ... không biết, nhưng từ ngày chúng ta tụ tập thánh địa đồ ngọt thì cũng được một hai tháng, nhanh quá!







Tiểu Điềm Điềm Vô Địch:... Cậu nói đến mấy món ở thánh địa đồ ngọt trong bách hóa Tinh



Quang à? Tại sao tớ lại cảm thấy rất lâu rồi [ đổ mồ hôi ] nếu không như vậy sẽ tự làm mình tê liệt







Năm nay mười tám lại muốn tự sát: nếu không như vậy sẽ tự làm mình tê liệt



không gầy mười cân không thay đổi tên: nếu không như vậy sẽ tự làm mình tê liệt



Cháo Bát Bảo nữ hiệp: nếu không như vậy sẽ tự làm mình tê liệt không nổi nữa [ rơi lệ ] tớ muốn trở lại thành phố A, tớ cũng muốn đến Thiên Hạ Cư ăn cơm [ gào khóc ]



Tiểu Điềm Điềm Vô Địch: tốt xấu gì thì cậu cũng là nhân viên công ty của một tập đoàn lớn



như vậy, nghĩ đến tớ đây này, chỉ là một công ty nhỏ vừa thành lập, còn bao nhiêu việc bận rộn.



không gầy mười cân không đổi tên: vẫn là Hạ Duy tốt nhất, tự mình làm bà chủ



Năm nay mười tám tuổi lại muốn tự sát: cậu vẫn là một sinh viên thì có tư cách gì nói 



Năm nay mười tám tuổi lại muốn tự sát: không nói chuyện với các cậu nữa, ăn cơm xong tớ



còn phải giặt quần áo



Giặt hết quần áo tích lũy trong một tuần là một việc rất khó khăn, quần áo bình thường còn có thể ném vào trong máy giặt, nhưng nội y thì chỉ có thể giặt tay. Hạ Duy giặt xong đống quần áo



rồi liền mang ra ban công phơi nắng.



Ở trên cùng là một bộ váy liền áo mà lần trước mặc khi đi ra ngoài ăn lẩu với Diệp Khải. cô cầm chiếc váy liền áo lên, hơi run tay một tý, không ngờ nội y lại bị móc vào viền tơ lụa của chiếc váy, tay cô vừa run đã làm cho chiếc nội y rơi xuống dưới.



Hạ Duy vội vàng thò đầu nhìn xuống dưới, nội y của cô đã rơi lên trên một chậu cây xanh ở sân



thượng của tầng dưới rồi.



......​