Tội Lỗi Không Chứng Cứ

Chương 9 :

Ngày đăng: 02:55 19/04/20


Dịch giả: Hương Ly



Thời gian trôi qua nhanh thật đấy, loáng cái anh đến trường dạy học đã năm năm rồi, trước tiên là anh, sau đó là Lạc Vấn - Trưởng ban Kĩ thuật hình sự của thành phố Ninh, đều đi hết cả. Mấy năm nay có mấy người mới đến, tôi cứ luôn cảm thấy không thể nào bằng hai người các anh.” Triệu Thiết Dân uống một ngụm nước, nhìn Nghiêm Lương.



Nghiêm Lương khẽ nheo mắt: “Anh nói là Lạc Vấn không làm cảnh sát nữa rồi à?”



Triệu Thiết Dân thoáng kinh ngạc: “Anh không biết sao? Ồ, phải rồi, anh từ chức còn sớm hơn cả Lạc Vấn, xem ra đúng là anh không mảy may quan tâm gì đến việc của cảnh sát nữa rồi.”



“Lạc Vấn đi đâu vậy?”



Triệu Thiết Dân lắc đầu: “Không rõ, tôi nghe bạn bè ở thành phố Ninh nói, anh ấy từ chức để kinh doanh làm ăn, tính ra cũng phải được ba năm rồi đấy.”



“Anh ấy mà cũng từ chức để đi làm ăn kinh doanh sao?”



“Đúng vậy, ai nấy cũng đều muốn kiếm được nhiều tiền, nghe nói lúc đó, khi anh ấy nộp đơn từ chức, lãnh đạo Sở Công an thành phố đều ra sức níu giữ, còn đăng kí cho anh ấy căn hộ cao cấp hơn, kết quả là anh ấy vẫn quyết chí ra đi.



Hình như nói là trong tay anh ấy có mấy bằng sáng chế, rồi lại có mấy hạng mục chức danh chuyên gia, từ chức và ra ngoài làm, chỉ cần cầm mấy bằng sáng chế và chức danh là có thể kiếm được rất nhiều tiền.”



Nghiêm Lương thở dài: “Phần lớn bằng sáng chế đều là danh nghĩa đơn vị, nhưng anh ấy cũng giữ lại vài bằng sáng chế vi trắc lượng cho riêng mình, ừm... nhưng từ trước tới nay tôi vẫn cho rằng anh ấy là người không màng tới danh lợi, anh ấy chọn lựa làm bác sĩ pháp y cũng xuất phát từ sự say mê nhiệt huyết với công việc này, tôi nghĩ anh ấy từ chức chắc là còn có lí do nào khác nữa - có lẽ giống như tôi. Tính ra, kể từ sau khi tôi rời khỏi Sở Công an tỉnh, thì cũng không gặp lại anh ấy nữa. Anh ấy đã từ chức rồi, ôi, đáng tiếc... thật là đáng tiếc.”



Triệu Thiết Dân đón lời: “Đúng vậy, khối kiến thức chuyên nghiệp, không dùng để giải quyết vấn đề thực tế lại nằm im trong trường để dạy học, thực sự quá đáng tiếc.”



Nghiêm Lương liếc nhìn Triệu Thiết Dân một cái, bật cười: “Anh cũng đã học được cách châm biếm người khác rồi à?”



“Quen biết anh lâu như vậy, ít nhiều cũng học được một chút chứ.” Triệu Thiết Dân vỗ tay nói: “Được rồi, quay về chủ đề chính, anh yêu cầu bắt tên biến thái đó, tôi đã đồng ý rồi. Đến giờ anh hãy giúp tôi nghĩ xem hung thủ làm thế nào để không lưu lại dấu chân? Tiếp đến, anh liền nói cho Nghiêm Lương biết từng chi tiết tại hiện trường.



Nghe xong, Nghiêm Lương trầm mặc hồi lâu, cuối cùng ngẩng đầu lên, nhìn Triệu Thiết Dân, nói: “Thật không ngờ anh lại gặp phải đối thủ như thế này.”



Triệu Thiết Dân khẽ chau mày: “Sao vậy?”


Triệu Thiết Dân chau mày, nói: “Chỉ là làm việc đó trước mặt nạn nhân, ngoài ra gã không hề tiến hành xâm hại tình dục đối với nạn nhân, cũng không lấy bất cứ tài sản gì của nạn nhân cả.”



Nghiêm Lương chép miệng: “Đúng là tâm lí kì quái thật. Nhưng, dựa vào đâu mà cho rằng gã có liên quan đến vụ án mạng?”



“Gần 12 giờ đêm ngày hôm kia, đồn công an quản hạt khu vực thành phố phía tây nhận được lời báo án của một cô gái, cô nói mình bị quấy rối. Cô gái đó làm việc ở quán bar, tối hôm đó tan ca trở về nhà, sau khi xuống khỏi trạm xe bus, cô một mình men theo đường cái đi thẳng về phía trước, phía trước có một người nam giới trung niên đeo kính đang đi tới. Người nam giới đó ban đầu không thấy có biểu hiện gì khác thường, đến khi chuẩn bị lại gần, gã chợt lao về phía cô gái, rút ra một con dao, rồi kéo cô ta vào khu vực cây xanh, sau đó tiến hành quấy rối. Và hiện trường vụ án mạng của chúng tôi cách địa điểm báo án ngày hôm kia chỉ mấy chục mét. Kết quả xét nghiệm thi thể của bác sĩ pháp y phán đoán thời gian tử vong và thời gian xảy ra vụ quấy rối rất sát nhau, cho nên chúng tôi có lí do để nghi ngờ vụ án mạng đó là do tên biến thái đó gây ra.”



Nghiêm Lương mỉm cười, nói: “Cá nhân tôi cho rằng khả năng này gần như bằng không.”



Triệu Thiết Dân lên tiếng hỏi: “Vì sao lại nói như vậy?”



“Tôi nghe anh nói trong bốn lần phạm tội trước, các anh đều đã kiểm tra máy quay camera giám sát đều không phát hiện ra hung thủ, điều đó có nghĩa là, hung thủ đều đã né tránh tất cả các máy quay camera ở xung quanh địa điểm gây án phải không?”



“Đúng như vậy, mặc dù máy quay camera có rất nhiều điểm mù, nhưng mỗi lần phạm tội đều né tránh được tất cả các máy quay, rõ ràng hung thủ đã chuẩn bị rất đầy đủ trước khi phạm tội.”



Nghiêm Lương nói: “Hung thủ của vụ án mạng là một kẻ có trình độ rất cao, lẩn khuất rất giỏi, chưa ai từng nhìn thấy hắn. Thế nhưng gã biến thái đó chưa bị bắt đơn thuần chỉ vì gã may mắn, nếu như lúc gã quấy rối nữ giới vừa vặn có người đi qua đường, không chừng giờ này gã đã có mặt ở trong Sở Công an rồi.



Cho dù khi phạm tội, gã đội mũ, nhưng ngay cả việc đại tiện ở trong cầu thang máy cũng đã bị các anh tra ra được, rõ ràng gã này không có bao nhiêu ý thức phản trinh sát cả. Trình độ của hai người này khác biệt quá lớn.”



“Anh nói rất có lý.” Triệu Thiết Dân mím môi, “Vậy thì anh nói xem cần phải điều tra như thế nào?”



“Chi tiết cụ thể thì tôi không muốn hỏi kĩ, nhưng anh đã nói thời gian nạn nhân tử vong và thời gian tên biến thái đó rất sát nhau, tôi nghĩ nếu bắt được tên biến thái đó biết đâu lại tìm ra được một điểm đột phá. Theo tình hình trước mắt, gần như cũng chỉ có thể như vậy được thôi.”



Triệu Thiết Dân mỉm cười, nhìn Nghiêm Lương: “Cảm ơn anh!”



Nghiêm Lương nói: “Hôm nay tôi nói nhiều như vậy về đề tài bên ngoài chức trách công việc của mình, đơn thuần chỉ là bởi vì anh hứa bắt tên biến thái đó. Chỉ một lần này thôi, không có lần sau nữa, tôi hi vọng lần sau chúng ta gặp mặt chỉ đơn thuần là ăn cơm, tôi không muốn nói thêm về đề tài vụ án nữa.”



Triệu Thiết Dân thở dài, nhưng vẫn cứ gật đầu, tôn trọng sự lựa chọn của Nghiêm Lương.



Hôm nay ông quay trở về, cần làm thêm hai việc, một là sai người đối chiếu nét chữ, xem xem ba chữ “người bản địa” có đúng thực do chính Tôn Hồng Vận viết hay không, hai là kéo lê dấu chân của Tôn Hồng Vận, làm giám định về chiều cao, thể trọng, nếu như nhất quán, vậy thì vết chân này đúng là của Tôn Hồng Vận, nếu như không nhất quán, vậy thì có nghĩa là hung thủ đã đi giày của Tôn Hồng Vận và để lại dấu chân, cũng chính là đúng theo sự phán đoán của Nghiêm Lương.