Tội Lỗi Không Chứng Cứ
Chương 18 : Phần IV - Thiên Tài Dàn Dựng Chứng Cứ Ngoại Phạm
Ngày đăng: 02:55 19/04/20
Dịch giả: Hương Ly
9 giờ sáng, trên đường dành cho người đi bộ phía bên ngoài công viên bên sông, người dân đứng đầy xung quanh.
Đội trưởng Lâm Kỳ của trung đội II Trinh sát hình sự Chi cục công an khu vực dẫn người đi qua đường dây cảnh giới, vừa đến hiện trường, anh đã hét lên với thuộc hạ đến lúc trước: “Làm gì thế?” Các cậu bảo vệ hiện trường thế nào đấy? Trên cả bãi cỏ, khắp nơi đều là đầu mẩu thuốc lá, còn có đủ các loại dấu chân, thậm chí đến viên đá cũng bị lật lên, còn có cả các cành cây bị bẻ gẫy.”
Nhân viên trinh sát Tiểu Tống nói vẻ bất lực: “Khi bọn em đến thì đã như thế này rồi mà, mọi người đều chạy cả vào, ngay cả đến ăn xin cũng đến rồi đi mấy lượt, giẫm lộn xộn hết lên hiện trường, dấu chân cũng không thể nào lấy được nữa.”
“Không phải là những người dân ngốc nghếch này động cả vào thi thể đấy chứ?”
Tiểu Tống nói: “Việc ấy thì không, em đã hỏi những người chứng kiến tại hiện trường, khu vực để thi thể chỉ có hai người bước vào, nhìn thấy có xác chết liền vội vàng chạy ra ngoài báo cảnh sát, những người khác đều không vào, những người này đều đến để nhặt tiền.”
“Nhặt tiền?” Lâm Kỳ trợn trừng mắt vẻ khó hiểu.
Tiểu Tống xòe tay ra nói: “Đúng vậy, ban đầu là lúc 4 giờ 40 phút sáng, lao công quét dọn ở khu vực lân cận, nhặt được một hình trái tim được gấp từ tờ tiền 100 tệ, sau đó lại nhặt được mấy cái liền, rồi tiếp đến phát hiện ra trên bãi cỏ này tản mạn rất nhiều hình trái tim được gấp từ tờ tiền 100 tệ còn có cả một ít tiền xu, cả tiền 5 tệ, 10 tệ vương vãi. Những người dậy sớm tập luyện thể dục thể thao, đi làm đi qua đây đều chạy đến nhặt, có một ít tiền ném lên trên cây, còn có cả bị nhét ở dưới viên đá, cho nên cả bãi cỏ này đã bị bọn họ xới tung cả rồi. Sau đó có hai người đi vào trong khu vực cây xanh để xem, để lục tìm trong đám lá rơi dưới đất, phát hiện ra phía bên dưới có thi thể, vô cùng sợ hãi đã chạy ra báo cảnh sát.”
“Tên hung thủ cố ý rải tiền xuống đất để dẫn dụ những người không liên quan bước vào phá hoại hiện trường, anh đã từng gặp bao giờ chưa?” Bác sĩ pháp y Cổ hỏi vẻ vô cùng nghiêm nghị.
Lâm Kỳ trợn mắt, từ từ lắc đầu: “Chưa, chưa bao giờ. Chưa có hung thủ nào nghĩ như vậy và làm như vậy.”
Bác sĩ pháp y Cổ gật đầu: “Mong rằng là chúng ta đã nghĩ về hung thủ quá cao siêu, chắc là không đến nỗi thông minh như vậy.”
Lâm Kỳ cũng gật đầu để an ủi mình, bởi vì làm cảnh sát hơn mười năm qua, anh đã tiếp xúc qua mấy chục vụ án mạng lớn nhỏ, phần lớn những hung thủ đều là những kẻ có trình độ văn hóa tương đối thấp, cho dù cũng có một số người học theo thủ pháp giết người trên tivi, nhưng trong con mắt cảnh sát, những cách thức ở trên tivi đều là trí tuệ thấp.
Tiếp đó bác sĩ Cổ và những thành viên khác nhặt lon bia cho vào trong túi đựng vật chứng. Khi ông tưởng rằng đã đựng xong hết, một thuộc hạ của ông nói: “Thầy Cổ, ở đó còn một lon nữa.”
Bác sĩ Cổ lúc này mới chú ý thấy một lon tương tự ở phía sau một thân cây.
Ông giơ tay ra nhặt, tưởng rằng nó cũng giống như những lon khác, trên đó cũng không có dấu vân tay, thế nhưng vừa nhìn đã kêu lên: “Ở lon này có dấu vân tay!”