Tội Lỗi Không Chứng Cứ

Chương 28 :

Ngày đăng: 02:55 19/04/20


Dịch giả: Hương Ly



Trong văn phòng làm việc của chi cục công an khu vực, Tiểu Lý nói: “Bác sĩ pháp y Cổ đã nhận định chiếc áo sơ mi của Chu Tuệ Như, không tìm thấy dấu vết máu trên chiếc áo đó.”



“Ồ.” Lâm Kỳ gật đầu.



Tiểu Lý lại đưa cho anh một tập tài liệu: “Đây là phần ghi chép lời khai của Quách Vũ sau khi đã chỉnh lí, khẩu cung của anh ta và Chu Tuệ Như hoàn toàn nhất quán, không có bất cứ sai lệch nào. Tối hôm đó, anh ta làm tăng ca từ công ty trở về, về thông tin anh ta tăng ca, đã nhận được sự chứng thực từ đơn vị. Sau đó, anh ta ăn đêm trong quán mì, trong khoảng thời gian đó, Từ Thiêm Đinh đi đến, ném xuống bàn tờ 100 tệ, đòi Chu Tuệ Như đưa một suất cơm rang trứng đến bên sông. Về điều này, cũng hoàn toàn khớp với lời kể của Chu Phúc Lai.



Sau khi Chu Tuệ Như rời quán đi giao hàng, anh ta càng nghĩ càng cảm thấy lo lắng cho Chu Tuệ Như, sợ sẽ xảy ra chuyện, cho nên mới đi theo xem sao. Lúc anh ta vừa đến bên sông, tìm một lượt không nhìn thấy người đâu. Khoảng bốn, năm phút sau mới nhìn thấy Chu Tuệ Như chạy từ trong bãi cỏ ra, Từ Thiêm Đinh đang đuổi theo sau. Lúc chạy gần ra đến đường cái, Chu Tuệ Như bị ngã, anh ta vội chạy đến dìu đỡ. Từ Thiêm Đinh thấy có người đến, nên cũng không đuổi theo nữa, mà quay trở lại bãi cỏ phía trong. Bởi vì Chu Tuệ Như ngã khá nặng, không đi nổi nữa, hai người bèn ngồi ở phía bên kia đường để xem xét tình hình vết thương. Anh ta nói, họ chờ ở đó chắc khoảng mười phút, Chu Tuệ Như xoa bóp cổ chân khá lâu nhưng vẫn không đi lại được, cuối cùng hai người thương lượng, để Quách Vũ cõng Chu Tuệ Như về. Trong khoảng thời gian này, anh ta nói chắc chắn có người đi qua, nhưng anh ta không nhớ được cụ thể là ai, bởi vì anh đều không quen những người đó. Cả hai người bọn họ đều là người ngoại tỉnh, vốn cũng quen biết rất ít người ở khu vực quanh đây.”



“Thế à?” Lâm Kỳ suy ngẫm giây lát, nói: “Anh ta là bạn trai của Chu Tuệ Như à?”



“Không phải.”
Lâm Kỳ nói vẻ bất lực: “Không có chứng chứ gì mà đưa anh ta đến Sở, vậy thì tất cả những người có tên trong danh sách đó đều có thể đưa về đây. Nếu như vụ án không liên quan gì đến anh ta, cẩn thận anh ta tố cáo chúng ta.”



Người đó đành hỏi: “Vậy thì chúng ta cần phải làm thế nào?”



“Vẫn cứ phải điều tra từ góc độ cô bạn gái anh ta, nếu như đúng là nói dối, thông thường tố chất tâm lí của nữ giới rất kém, lời nói dối dễ dàng bị lật tẩy.”



“Cũng chỉ có thể làm như vậy được thôi.”



Lâm Kỳ vỗ tay, nói: “Được rồi, hôm nay mọi người đều mệt rồi, đã hết giờ làm rồi, hãy về nhà nghỉ đi.”



Sau khi mọi người rời khỏi đó, anh liền cầm theo con dao gọt hoa quả đó, rời khỏi phòng làm việc.