Tội Lỗi Không Chứng Cứ
Chương 44 :
Ngày đăng: 02:56 19/04/20
Dịch giả: Hương Ly
Triệu Thiết Dân mặc thường phục, bước thẳng vào văn phòng làm việc của Nghiêm Lương, lướt nhìn qua mấy người thạc sĩ mà Nghiêm Lương đang hướng dẫn, hạ giọng nói: “Tôi có điều cần nói với anh.”
Nghiêm Lương đứng dậy, dẫn Triệu Thiết Dân sang một căn phòng họp nhỏ bên cạnh, đóng cửa lại, nói: “Anh nói đi!”
Triệu Thiết Dân chau mày, nhìn Nghiêm Lương một lát, nói: “Anh tìm Lâm Kỳ hỏi về tình hình vụ án, sao không nói trước với tôi?”
Nghiêm Lương cười, ngồi xuống ghế, nói: “Anh hối hận đã để tôi tham gia điều tra à?”
Triệu Thiết Dân thở dài, kiềm chế thái độ, nói: “Anh biết nguyên nhân mà, anh làm như vậy sẽ khiến tôi rất khó xử.”.
Nghiêm Lương nói: “Anh yên tâm, tôi đã dặn dò cậu ấy rồi, tôi bây giờ không còn là cảnh sát, cho nên việc tôi tham gia điều tra, không được nói với người khác.”
“Thế à.” Nét mặt Triệu Thiết Dân dịu đi nhiều, liền nói, “Xin lỗi nhé vừa rồi thái độ của tôi không được tốt.”
Nghiêm Lương cười nhạt, nói: “Tôi hiểu, ở vị trí của anh, anh có lập trường của mình.”
Triệu Thiết Dân ho hắng, xua tay, nói: “Anh có phát hiện được thêm gì không?”
“Có một chút, nhưng tôi vẫn cần tìm chứng cứ để chứng thực cho sự suy đoán của tôi.”
Mắt Triệu Thiết Dân sáng rực, vội hỏi: “Anh phát hiện ra điều gì?”
Hai bàn tay Nghiêm Lương bắt tréo, bày ra tư thế không thể nói ra được: “Tạm thời, sự phát hiện của tôi chỉ là sự suy đoán, trước khi tìm ra được chứng cứ, tôi sẽ không nói cho anh.”
“Anh!” Triệu Thiết Dân trợn trừng mắt, nói: “Vì sao không thể nói cho tôi? Anh sợ rằng sự suy đoán của anh cuối cùng được kiểm chứng là sai lầm, bị bẽ mặt, cho nên anh mới muốn nói sau khi chứng thực?”
Nghiêm Lương nói, “Đại khái là như vậy đấy.”
“Cái gì là đại khái?” Triệu Thiết Dân tỏ vẻ bất mãn, vừa rồi ông chẳng qua là muốn dùng kế kích tướng, nào ngờ Nghiêm Lương lại thật thà thừa nhận chính là bởi vì sợ sự suy đoán là sai lầm sẽ bị bẽ mặt. Theo như hiểu biết của ông đối với Nghiêm Lương, Nghiêm Lương quyết không phải là một người dễ dàng chịu thua đâu.
“Trừng trị ngoài pháp luật,” Triệu Thiết Dân nói vẻ rất khẳng định “Tôn Hồng Vân và mấy người kia đều là từ hình sự được thả ra, người cuối cùng là Từ Thiêm Đinh mặc dù chưa từng ngồi tù, nhưng cũng đã vào đồn nhiều lần rồi, cũng chẳng khác là mấy.”
Nghiêm Lương nói: “Tôi không biết được động cơ giết người thực sự của hung thủ, nhưng tôi cho răng giả thiết trừng trị ngoài pháp luật rất khiên cưỡng. Được rồi, tạm thời hãy bỏ qua động cơ phạm tội, anh cho rằng, hung thủ đã giết nhiều tù nhân hình sự được phóng thích như vậy, hắn tìm được họ bằng cách nào, làm sao biết được họ là từ hình sự đã mãn hạn?”
Triệu Thiết Dân nói: “Mấy nạn nhân từ hình sự được phóng thích đều sống ở phía tây thành phố, hung thủ chắc cũng sinh sống lâu ở khu vực này, cho nên biết rõ về tình hình người dân nơi đây, biết được những người này là từ hình sự được phóng thích.”
“Câu hỏi của tôi là, hắn làm cách nào để biết được?”
“Việc này thì có gì khó chứ, thường thì những hộ gia đình nào có người đi tù được thả, những hộ sống xung quanh chắc chắn cũng nghe nói đến.”
Nghiêm Lương lắc đầu: “Anh nghĩ đơn giản quá.” Triệu Thiết Dân tỏ vẻ không vui, ông đã làm đến chức đội trưởng đội Cảnh sát hình sự, trực tiếp quản lí mấy trăm nhân viên, ngoài Nghiêm Lương ra, đúng là chưa có ai dám nói ông nghĩ đơn giản, chau mày nói: “Vậy anh nói xem?”
“Thực tế là một người rất khó biết được trong khu vực lân cận có những người nào là từ hình sự được phóng thích. Hung thủ không thể nào đi trên đường hỏi hết người này đến người khác xem hộ gia đình nào có người từng ngồi tù chứ? Cho anh khoảng thời gian một ngày để anh đi đường hỏi, tôi tin rằng anh chẳng hỏi ra được một người nào cả. Những người khác sẽ coi anh như người thần kinh, hơn nữa sẽ ghi nhớ anh, để lại ấn tượng sâu sắc. Đây là tình huống mà hung thủ không muốn gặp phải nhất.”
Triệu Thiết Dân mặc dù miệng “hờ” một tiếng, nhưng trong lòng vẫn tán đồng cách nói của Nghiêm Lương.
Nghiêm Lương nói tiếp: “Muốn biết trong khu vực có những ai là từ hình sự đã được thả ra, hơn nữa có được thông tin cụ thể về đặc trưng ngoại hình, nơi ở để thuận tiện cho việc theo dõi trước khi phạm tội, có phải chỉ có một cách là điều tra trong trang mạng nội bộ của công an?”
Trong mắt Triệu Thiết Dân toát ra tia nhìn lạnh giá, trầm mặc hơi lâu, hạ giọng nói: “Anh cho rằng vụ án này là người trong nội bộ công an gây ra sao?”
“Cũng chưa chắc là người trong nội bộ, chỉ cần là người có thể đăng nhập vào mạng để tra cứu thông tin là được.”
Triệu Thiết Dân quay người, im lặng không nói. Giả thiết này của Nghiêm Lương quá đáng sợ, nếu như thực sự là người trong nội bộ gây ra, cảnh sát phạm tội, giết hại nhiều người, cho dù là phá được vụ án, e là cũng gây rúng động khắp nơi. Đến lúc đó cần phải giải quyết thế nào, không phải là một mình Triệu Thiết Dân ông có thể quyết định được.
Nghiêm Lương nhận ra sự lo ngại của Triệu Thiết Dân nói: “Anh yên tâm đi, vụ án này không phải do cảnh sát gây ra đâu.”
“Nhưng anh nói vậy...”
“Tôi nói rồi, bây giờ tất cả những gì tôi điều tra ra được, đều trong giai đoạn giả thiết, tôi sẽ nhanh chóng tìm ra được đáp án chính xác cuối cùng. Tóm lại, anh cứ yên tâm, vụ án này không phải là do cảnh sát gây ra.” Nghiêm Lương nhìn Triệu Thiết Dân nói vẻ chắc chắn, ánh mắt tràn ngập sự kiên nghị.