Tội Lỗi Không Chứng Cứ
Chương 54 :
Ngày đăng: 02:56 19/04/20
Dịch giả: Hương Ly
Lạc Vấn thở dài cảm thán, tư duy kéo ông trở lại thực tại. Ông mím môi, lấy lại tinh thần, tiếp tục đi về phía công viên bên sông.
Nhìn từ xa, Nghiêm Lương đang đứng tập ở trên máy xoay eo mà tối đó Từ Thiêm Định đã đứng. Trong lòng ông lại trào lên điều nghi vấn đó, rốt cuộc Nghiêm Lương tại sao lại nghi ngờ ông?
Từ khi ông cảm nhận được Nghiêm Lương bắt đầu nghi ngờ ông, ông luôn hỏi mình như vậy, đồng thời cũng suy ngẫm lại toàn bộ chi tiết xử lí sau khi xảy ra vụ việc rất nhiều lần, từ đầu đến cuối vẫn không nhận ra có sơ hở nào.
Có lẽ chỉ là cảm giác của Nghiêm Lương? Nhưng anh ấy vốn không phải là một người làm việc dựa vào cảm giác. Cho dù là cảm giác, thì cũng là một vài chi tiết nào đó khiến anh ấy nảy sinh loại cảm giác này chứ? Rốt cuộc là gì nhỉ?
Không tài nào biết được!
Nhưng may mà ông biết, Nghiêm Lương nhiều nhất cũng chỉ là cảm giác, không có chứng cứ thực tế, nếu không thì không chỉ là cứ thăm dò đi thăm dò lại thế này đâu.
“Ở đây cũng được đấy chứ?” Lạc Vấn bước tới, lên tiếng chào hỏi.
“Đúng là rất được.” Nghiêm Lương ngừng động tác lại, vươn vai, nhìn những ông bố bà mẹ đẩy xe nôi, hoặc là dẫn con trẻ nô đùa dạo bước xung quanh, nói: “Khu vực phía tây thành phố rất phù hợp để sinh sống, nhưng nếu như sống một mình trong khoảng thời gian dài, thì dù cho hoàn cảnh sinh sống có tốt hơn nữa, cũng khó tránh khỏi cảm giác chán chường, tẻ nhạt.”
“Anh chắc không định lại giới thiệu nữ đồng nghiệp cho tôi đấy chứ?”
“Ha ha, tôi cũng không đến nỗi nhiều chuyện như thế đâu, nhưng nếu anh muốn, lúc nào tôi cũng có thể dốc sức.”
“Ha ha, vậy sao? Nếu như hung thủ không hút thuốc thì sao?”
Lạc Vấn lắc đầu: “Thế thì tôi không rõ. Đều này có lẽ là sở trường của anh chứ, cho dù khi tôi ở đơn vị, công việc cũng chỉ là tìm ra những thông tin ở hiện trường, còn về ý nghĩa đằng sau thông tin, tôi không biết phân tích.”
Nghiêm Lương gật đầu, nói: “Ồ, thôi được, hôm nay lại làm phiền anh rồi, thực ngại quá.”
“Không sao, trong khả năng kinh nghiệm của tôi, có gì có thể giúp được, anh cứ nói, nhưng tôi bây giờ, chưa chắc đã chuyên nghiệp được như trước đây.”
“Vậy sao? Nhưng tôi thấy anh vẫn cứ khá chuyên nghiệp. Những vị bác sĩ pháp y không có kinh nghiệm chắc chắn không thể nghĩ ra được đáp án vừa rồi của anh.”
“Ha ha, dù sao tôi cũng đã làm mấy chục năm rồi.” “Được rồi, hôm nay cảm ơn anh nhé, lần sau tôi mời anh một bữa.”
“Tôi đợi anh!”
Sau khi Nghiêm Lương chào từ biệt, quay người bước đi mấy bước, rồi lại quay lại, cười nói: “Tôi cảm thấy câu nói đó của anh rất hay, phạm tội vì bất cứ lí do gì đều vô sỉ, câu nói này thực sự khích lệ con người.”
Lạc Vấn gật đầu với Nghiêm Lương.
Nhìn bóng lưng rời đi của Nghiêm Lương, trong lòng Lạc Vấn chợt cảm thấy ớn lạnh, đồng thời còn cả thứ cảm giác lo sợ. Không phải vì chính bản thân ông, mà là ông đang nghĩ, không biết trong những năm tháng còn lại của đời mình, ông có thể còn được gặp lại vợ con mình không.