Tội Lỗi Không Chứng Cứ
Chương 64 :
Ngày đăng: 02:56 19/04/20
Người Dịch: Hương Ly
Công ty phát hành: Cổ Nguyệt Books
Đơn vị xuất bản: Nhà Xuất Bản Văn Học
Đả tự: Google Drive
Chiếc xe taxi sau khi lái đến địa điểm yêu cầu, Lạc Vấn xuống xe, nhìn xung quanh.
Nơi đây vẫn thuộc về khu vực phía tây thành phố Hàng, vẫn thuộc về sự quản hạt của đường phố, thực ra cách nơi ông ở cũng chẳng bao xa, đi xe chừng mười phút là đến.
Đã đợi suốt tám năm, sống tại thành phố Hàng ba năm, thì ra đáp án lại ở gần mình đến thế.
Quãng đường mười phút đi xe, ông đã đi mất tận ba năm ròng. Gần như vậy mà lại xa như thế. Ông thầm lẩm nhẩm câu này.
Trong lòng ông cũng cảm thấy hơi căng thẳng, thiếu mất sự trấn tĩnh điểm đạm vốn có của ông.
Cuối cùng, đáp án sắp xuất hiện rồi, có phải vậy không?
Đối diện với chân tướng sự thực chuẩn bị được phơi bày, ngược lại ông lại cảm thấy sợ hãi, ông thậm chí cảm thấy nếu như mãi mãi không biết được đáp án, cứ sống thế này mãi, cũng rất tốt.
Ông đứng nguyên tại chỗ hồi lâu, hít thở một hơi thật sâu, điều chỉnh tâm trạng của mình.
Sắc trời đã tối, suy đoán chắc là cảnh sát cũng đã phát hiện ra việc ông lẻn ra từ phía sau quán ăn rồi, bắt buộc phải tranh thủ thời gian thôi
Ông hơi nắm tay lại, cất bước tiến vào tiểu khu dân cư tái định cư ở trước mặt.
Lạc Vấn mặt lạnh tanh đứng nguyên tại chỗ, không nhúc nhích, mắt nhìn vào khoảng trống trước mặt, như thể cảm thấy thời gian không hề trôi đi.
Còn Lý Phong Điền nhìn khắp lượt, vô cùng căng thẳng, nhưng những người cảnh sát này đều không nói gì với anh ta, anh ta chỉ có thể đứng đợi.
Gần hai mươi phút sau, tiếng chuông cửa lại một lần nữa vang lên, người cảnh sát ra mở cửa, phía bên ngoài cửa đứng chật kín những người cảnh sát mặc cảnh phục.
Đoàn người nhường đường, Triệu Thiết Dân sắc mặt nghiêm nghị bước vào trong phòng, nhìn Lý Phong Điền, rồi quay lại nhìn người đàn ông đã từng là bác sĩ pháp y Lạc Vấn.
Lạc Vấn cũng nhìn lại Triệu Thiết Dân, nét mặt thản nhiên.
Triệu Thiết Dân nhìn Lạc Vấn, khẽ gật đầu, chép miệng, nói: “Lạc Vấn, hãy đi đến Sở với tôi một chuyến!”
Lạc Vấn bình thản gật đầu: “Được.”
“Đưa đi!” Triệu Thiết Dân thốt ra hai chữ.
Những người cảnh sát hình sự bên ngoài cửa liền tiến vào, trực tiếp lôi còng tay ra công vào tay Lạc Vấn.
“Làm gì thế?”, Lạc Vấn hỏi. Triệu Thiết Dân lạnh lùng nhìn ông, “Anh biết rõ mà.” “Vậy sao? Tôi nghĩ chắc chắn là có sự nhầm lẫn gì đây.” “Vậy thì cứ về rồi tính sau.” Cảnh sát lập tức áp giải Lạc Vấn đi xuống. Triệu Thiết Dân quay lại nhìn Lý phong Điền, chỉ tay: “Cũng đưa đi!”
“Bắt... bắt tôi làm gì? Mấy hôm trước chẳng phải là đã điều tra rõ rồi sao?” Lý phong Điền kêu lên. Nhưng cảnh sát cũng lập tức khóa tay anh ta lại.
Vợ anh ta vội vàng chạy từ trong phòng ra, nhìn thấy chồng, đã bị còng tay, kéo Triệu Thiết Dân lại, nói lớn: “Các người lại làm gì thế?!”
Triệu Thiết Dân chẳng buồn để tâm, vung tay giăng ra bước nhanh ra khỏi cửa, tiếp đến, một nhóm cảnh sát vẫn cưỡng chế Lý Phong Điền ra khỏi đó giữa tiếng kêu khóc của vợ anh ta.
Lạc Vấn đã xuống dưới lầu, nghe thấy tiếng kêu khóc trên tầng, dừng bước, ngẩng đầu lên liếc nhìn một cái, tiếp đó khóe miệng ông hiện lên nụ cười, rồi từ tốn ngồi vào xe cảnh sát.