Tôi Muốn Có Một Mái Nhà
Chương 1 :
Ngày đăng: 09:20 18/04/20
Lâm Gia Nhạc tên gọi Gia Nhạc, bà nội nói là ý muốn gia đình vui vẻ, nhưng từ nhỏ đến lớn cậu vẫn không biết gia đình vui vẻ là như thế nào. Cậu cảm giác tên của mình không sai, họ cũng không khó nghe, nhưng đến khi đặt chúng cạnh nhau, thật mẹ nó rất có ý châm chọc. Lâm Gia Nhạc, không phải là nhà bên vui vẻ sao, khó trách cậu luôn nghe được tiếng cười vui vẻ từ nhà hàng xóm, lúc họ cười đùa quây quần cậu đang một mình cô đơn nghe trộm những tiếng cười ấy, giống như một con chuột nhắt trốn nơi góc nhà âm u.
Cho nên đối với tên họ của mình cậu hận đến tận xương tủy. Hai người cho cậu sinh mệnh kia chưa từng cho cậu một mái nhà, càng không có chuyện sẽ xây nên một mái ấm vui vẻ. Cậu vô cùng ghét người khác gọi họ tên mình, hoặc là gọi Tiểu Lâm, hoặc là gọi Gia Nhạc, Nhạc Nhạc, Tiểu Nhạc đều được, trăm ngàn lần đừng có gọi Lâm Gia Nhạc.
“Gia Nhạc, ngoài cửa có người tìm.” Lúc bạn học gọi Lâm Gia Nhạc thì cậu đang cắm cúi luyện từ vựng tiếng Anh, thời gian thi thử sắp tới rồi, cậu muốn thi tốt một chút.
“Ai thế?” Nghe thấy tiếng gọi, cậu ngẩng đầu lên, trong lòng lại hơi giật mình “Chú Tư!”
Người đang đứng ở cửa phòng học là chú Tư hàng xóm của cậu, ống quần chú xắn cao, trên đùi còn dính vệt bùn đất, chân đi một đôi dép lê đã mòn, gương mặt tràn ngập vẻ nôn nóng hướng vào phòng học tìm bóng cậu. Lâm Gia Nhạc đứng lên đi ra ngoài, trong vô thức đã đẩy đổ không biết bao nhiêu cái bàn, bình thường chỉ có bà nội đến trường học tìm cậu, lần này lại là chú Tư vốn rất không thân thuộc, lại vội vàng như thế, trong lòng cậu dâng lên dự cảm bất an sâu sắc.
Bạn nữ vốn ngồi trước cậu kêu lên “Này này, Lâm Gia Nhạc cậu là cái quỷ gì thế, chậm một chút không được à?”
Lâm Gia Nhạc không cãi với cô ấy, chỉ riêng việc cô lôi cả họ lẫn tên cậu ra gọi, nếu là bình thường nhất định cậu sẽ sửa lại, lúc chạy đến cửa giọng nói đã có chút run rẩy không kiểm soát được “Chú Tư, sao chú lại tới đây?”
Chú Tư kéo cậu đến phía cầu thang, chỗ đó ít người qua lại hơn một chút. Chú do dự hồi lâu, cuối cùng vẫn nói ra “Nhạc Nhạc, bà cháu mất rồi.”
Trong chớp mắt Lâm Gia Nhạc cảm thấy đất trời đảo điên cả rồi, cậu vươn tay khua loạn trong không khí bắt được tay vịn cầu thang, nước mắt tựa như hồng thủy, tràn ngập trong hốc mắt rồi che mờ tất cả. Cậu cắn môi đến trắng bệch, cố gắng kiềm chế không khóc thành tiếng, khóc vô cùng áp lực, vô cùng đè nén.
Chú Tư lo lắng nhìn đứa nhỏ đáng thương này, người cuối cùng còn chăm lo đến nó cuối cùng cũng nằm xuống rồi, từ này về sau lẻ loi hiu quạnh một mình. “Nhạc Nhạc, giáo viên cháu ở đâu? Chú đi xin phép giúp cháu rồi chú đưa cháu về.”
Lâm Gia Nhạc chảy nước mắt, không đáp lời. Nước mắt theo hai má lưu lại trên cằm, sau đó từng giọt từng giọt rơi trên mặt đất, chẳng mấy chốc đã ướt một khoảng. Chú Tư không làm khác được đành tìm một học sinh trong lớp nhờ cậu ta dẫn đi tìm thầy giáo chủ nhiệm lớp Chu Cường xin phép, xong liền đứa Lâm Gia Nhạc về.
Lâm Gia Nhạc nghe xong trong lòng chấn động một chút. Mấy năm nay không thiếu những người thân thích hàng xóm nói này nọ về mẹ cậu, cậu chưa từng gặp bà, chỉ nghe nói cậu rất giống mẹ. Nhưng kể cả như vậy cậu vẫn không tưởng tượng nổi mẹ cậu trông thế nào, có khi vô tình nhìn hình ảnh của chính mình phản chiếu trên cửa thủy tinh, sẽ nghĩ một chút, mẹ của cậu hẳn rất xinh đẹp.
Người mẹ kia, theo lời cha cậu nói là vì ham tiền của một lão già người Hông Kông, gả cho người ta làm vợ hai, từ bỏ hai cha con họ. Lúc cha cậu nói về chuyện này có cảm giác oán hận, lời nói ra có vẻ căm tức đến nghiến răng nghiến lợi. Từ nhỏ Lâm Gia Nhạc đã chẳng có cảm tình đặc biệt gì với cha, ông ấy không giống mẹ cậu một đi không trở lại, nhưng cũng chưa bao giờ làm hết trách nhiệm của một người cha, cho nên cậu cũng không có ý oán hận gì mẹ mình. Cũng có khi từng có oán hận, nhưng cậu cũng ý thức được phẫn hận của mình chẳng ảnh hưởng gì đến người ta, cho nên không nhớ tới nữa, vì hận càng sâu, bà ta cũng không đau không ngứa, vì đó là một người xa lạ hoàn toàn không có quan hệ với mình.
Nhưng hôm nay cô lại nhắc đến chuyện để cậu đi tìm bà ấy, bà ấy sống tốt lắm, nhưng liên quan gì đến cậu? Cái lúc cậu cần bà ấy nhất thì chỉ có bà nội ở bên cạnh, nay cậu trưởng thành rồi, sắp có thể tự nuôi sống bản thân thì còn tìm bà ấy, là vì tiền sao? Vậy khác gì với việc làm của bà ấy năm xưa? Cậu có chết cũng không đi tìm.
Lâm Gia Nhạc lắc đầu “Cháu không đi. Cháu không biết bà ấy, giờ bà ấy đã là người nhà khác. Lại nói, giờ cháu trưởng thành rồi, tay làm hàm nhai vẫn đủ, không phải không thể học đại học, nhưng nhiều người không học đại học vẫn sống rất tốt cơ mà.”
Gương mặt cô Lâm lộ ra nét thất vọng, mẹ của Gia Nhạc, nghe nói làm vợ hai cho một ông chủ Hồng Kông, sinh cho người ta hai đứa con, mẫu bằng tử quý, bây giờ rất là xa hoa giàu có, dì với cậu của Gia Nhạc đều nhờ vậy mà được hưởng phúc đều chạy đến Quảng Đông mở cửa hàng buôn bán. Nhưng mà người đàn bà này cũng thật nhẫn tâm, cũng là con đó, mười mấy năm lại chẳng hề quan tâm thằng bé, làm sao có thể vô tình đến thế chứ?
~~~*~~~
Cuối cùng chương đầu tiên của Tôi muốn một mái nhà cũng được đăng sau gần một năm, lời đầu tiên của biên tập như tớ là cảm ơn, chân thành cảm ơn những người bạn người chị vẫn chờ đợi câu chuyện này, vẫn chờ đợi Văn thư trà quán. Và đặc biệt cảm ơn chị Aly đã giúp em hoàn thiện bản biên tập của mình.
Vì lí do cuộc sống, tớ không thể giữ lời hứa hoàn truyện trong một tháng như với Bình Hoa và Lạc Nhật nữa, nhưng nhất định sẽ cố gắng để lịch đăng không cách nhau quá xa, mọi người vẫn có thể nắm được diễn tiến của câu chuyện.
“Tôi muốn một mái nhà” là một câu chuyện bình dị và đơn giản, hi vọng mọi người sẽ yêu mến nó!
Cảm ơn lần nữa, chúc mọi người đọc truyện vui vẻ!