Tôi Muốn Có Một Mái Nhà
Chương 14 :
Ngày đăng: 09:20 18/04/20
Tối hôm nay Lâm Gia Nhạc ăn bữa cơm Tây đầu tiên trong đời, trước kia đến cả KFC cậu còn chưa được nếm thử. Lâm Gia Nhạc tựa như một người bình thường ghé nơi này, năng lực học tập rất tốt, đối với ánh sáng rồi cả đồ ăn đều rất không tồi, thỏa mãn tâm lý cầu toàn của Hạ Phương Húc.
Lâm Gia Nhạc nhìn những con số Ả rập sau thực đơn thì lại thấy kinh ngạc, cuối cùng chỉ gọi một món cơm hải sản, chỉ có món này mới gần với những thứ mình thường ăn, hơn nữa giá cũng gần với bình thường, không quá năm mươi đồng.
Hạ Phương Húc cười đau miệng “Cậu còn tiết kiệm tiền giúp tôi nữa! Ăn thoải mái đi.”
Lâm Gia Nhạc thầm nói trong lòng, không ăn hết tiền của anh được, nhưng tôi cũng không kiếm được nhiều tiền như anh. Trong lòng cậu vẫn có chuyện muốn hỏi Hạ Phương Húc, vì sao cậu được chuyển đến bộ phận bán hàng, cậu không có quan hệ gì, một miếng thịt ngon như vậy sao lại rơi vào cậu? Nếu cậu là nữ, có lẽ còn có thể chuyển đổi sắc lấy công việc. Thế nhưng bản thân cậu chẳng có gì, chẳng lẽ thật sự có người nhìn trúng năng lực của cậu? Vấn đề này Lâm Gia Nhạc đã suy nghĩ rất nhiều lần nhưng cuối cùng vẫn không hỏi ra miệng, nếu hỏi Hạ Phương Húc chắc chắn anh ta sẽ nói coi trọng năng lực của cậu nên mới đề bạt. Nguyên nhân như vậy cho nên cậu càng không dám nhận số tiền boa, vẫn muốn tìm cách trả cho công xưởng, bản thân cũng không thẹn với lương tâm.
Cơm nước xong Hạ Phương Húc cũng không vội đi, anh ta nói với Lâm Gia Nhạc “A Nhạc, mấy ngày nữa tôi sẽ đến thành phố S công tác, ở đó đang có một triển lãm vật liệu xây dựng, công xưởng phái vài người đi cùng tôi, cậu cũng chuẩn bị đi.”
Lâm Gia Nhạc tròn miệng, đi công tác là một cụm từ thần kì đối với cậu, trước kia có bác hàng xóm đi làm ở một công xưởng của tỉnh, thường nghe con của bác ấy khoe ba mình đi công tác, lúc về mang cho nó bao nhiêu món ngon và đồ chơi, khiến Lâm Gia Nhạc vô cùng hâm mộ. Cho nên trong ấn tượng của cậu, đi công tác tương đương với một nhiệm vụ thần thánh, thật không ngờ bản thân cũng có một ngày được đi công tác. Cậu hưng phấn hỏi “Thật sao? Tôi cũng có thể đi công tác?”
Hạ Phương Húc hơi ngạc nhiên với phản ứng của cậu, đi ra ngoài thôi, cậu bé này không cần vui vẻ thế chứ “Tôi khâm điểm cậu đi, đương nhiên cậu có thể đi, cậu đến đó tìm hiểu thị trường, nhưng đừng có mải chơi, phải làm việc.”
Lâm Gia Nhạc gật đầu mạnh một cái rồi đưa tay làm động tác quân đội “Yes, sir!”
Ngày hôm sau Lâm Gia Nhạc đi làm mà tâm trạng vẫn còn đang trong trạng thái sung sướng vì được đi công tác. Đồng sự Amy thần bí ngoắc tay với cậu “A Nhạc, nghe nói tối qua cậu đi ra ngoài với đại Boss?”
Trước khi đi Hạ Phương Húc còn kéo Lâm Gia Nhạc đi mua một bộ tây trang, nói là vì duy trì hình tượng của công ty, nhất định phải ăn mặc có thể diện một chút, Lâm Gia Nhạc không có cách nào từ chối. Lúc trả tiền Lâm Gia Nhạc kiên quyết muốn tự trả, Hạ Phương Húc nói “Đây là mua vì công việc, đương nhiên là phải tính vào tiền công ty.”
Lâm Gia Nhạc biết chẳng công ty nào bỏ tiền ra mua quần áo cho nhân viên lúc đi làm việc cả, cho nên cậu kiên quyết tự trả tiền, đây là bộ tây trang đầu tiên trong đời, một ngàn sáu trăm tám mươi đồng, thật sự làm cậu đau lòng rất lâu. Nhưng so với việc để Hạ Phương Húc trả tiền, tuy rằng đau lòng nhưng còn an tâm hơn.
Làm quen được với hai vị khách hàng lớn, Hạ Phương Húc nói với Lâm Gia Nhạc “Nhiệm vụ lần này coi như hoàn thành viên mãn rồi, tối nay tôi mời khách, chúng ta cùng chúc mừng một chút đi, tiện cho cậu biết cuộc sống về đêm ở đô thị bậc nhất trong nước là thế nào.”
Lâm Gia Nhạc chẳng có chút hứng thú nào với cuộc sống về đêm, chạy mấy ngày rồi những ảo tưởng của cậu về đi công tác cũng tan tành cả. Thì ra cái gọi là đi công tác chính là chạy từ hội trường này đến hội trường khác, còn phải ép mình đối đãi cẩn thận với khách hàng, có khi không thể không uống rượu, mệt vô cùng. Sớm biết thế này thà an vị ở văn phòng bán hàng cho khách còn thoải mái hơn.
Hạ Phương Húc kéo tay cậu “Đi thôi, hai ngày nay vất vả nhiều rồi, A Nhạc, tôi mời cậu uống rượu.”
Lâm Gia Nhạc vươn tay đầu hàng “Anh Hạ, tha cho tôi đi, cái khác được không, đừng uống rượu?”
Hạ Phương Húc nhớ tới tối hôm trước bị ép uống rượu với khách hàng, nhìn Lâm Gia Nhạc cười “Không uống rượu, chúng ta chỉ đi cảm nhận cuộc sống về đêm ở thành phố S thôi, được chứ?”
Lâm Gia Nhạc gật đầu chán nản, thật ra cậu muốn về ngủ, nhưng dù sao Hạ Phương Húc cũng là ông chủ, vẫn phải tôn trọng ý kiến của ông chủ trước.