Tôi Muốn Cùng Lão Công Ly Hôn

Chương 3 :

Ngày đăng: 20:22 21/04/20


Aiz!



Bé thụ Lộ vẫy vẫy cái ví tiền rỗng tuếch của mình, cau mày khổ tâm, u oán không thôi.



Còn tới hơn mười ngày nữa mới tới ngày phát tiền lương, cậu đã vinh quang xài hết tiền của tháng này rồi.



Bé thụ Lộ vụng trộm nhìn về phía cái tủ đầu giường, nơi đó có để ví tiền của lão Tần. Cái ví GUCCI màu đen xinh đẹp kia bên trong còn chứa một cái thẻ ngân hàng đáng yêu hấp dẫn người ta phạm tội.



Thẻ ngân hàng kia là một nửa tiền lương của cậu nhiều năm qua nạp vào, vẫn luôn bị lão Tần cất trong ví tiền không chịu cho cậu xài.



Nói là để dành cho cậu dưỡng lão. Phi! Bé thụ Lộ cậu còn trẻ, còn phải lãnh hơn ba mươi năm tiền lương nữa, cần gì phải để giành tiền hưu bây giờ chứ? Lão Tần rõ ràng chính là đề phòng cậu tiêu tiền đi chơi bar.



Cũng không nghĩ lại bé thụ Lộ cậu luôn thích nằm ở trong nhà thì có thể đột nhiên đi ra ngoài quyến rũ người ta sao?



Bé thụ Lộ một bên khinh thường bĩu môi, một bên hai mắt phát sáng chồm người qua lão Tần đang ngủ say thật cẩn thận lấy cái ví tiền trên cái tủ đầu giường.



Cảm giác được ngón tay đụng tới mục tiêu, bé thụ Lộ vui vẻ ra mặt.



Chợt nghe một tiếng ‘Rắc’ trong màn đêm, bé thụ Lộ tái mặt rồi lại hô đau.



Eo của cậu… Trật khớp rồi.



Quả nhiên là chơi trong phòng bếp rất khiêu chiến tính mềm dẻo của một bé thụ.



Bé thụ Lộ dùng ánh mắt dữ tợn nhìn lão Tần đang ngủ say, cậu hiện tại rất muốn mưu sát chồng, vì cái eo của mình, vì sinh hoạt trong tương lai, vì không để mình bị tinh tẫn nhân vong.



Nhìn gương mặt lão Tần thỏa mãn ngủ, bé thụ Lộ ôm eo chua xót đau đớn rơi nước mắt ròng ròng, ghen tị cắn cắn đệm trải giường.



“Xem ra em không mệt.”



Hả?



Bé thụ Lộ giật mình, chậm rãi nghiêng đầu, thấy lão Tần rạng rỡ. Bé thụ Lộ hoảng hốt lắc đầu, tuyệt vọng: “Không không không, em rất mệt mỏi, rất mệt rất mệt.”



Lão Tần liếc cái tủ đầu giường, “Ví tiền di chuyển rồi.”



“Không có.”



“Anh để ở dưới ly nước một tờ giấy trắng, ví tiền cũng đặt ở trên tờ giấy trắng. Giấy trắng ướt.”



Bé thụ Lộ chậm rãi há to miệng: Quá đáng! Một tên công tâm cơ như vậy cần phải ly hôn!



Lão Tần hiển nhiên đã nhìn thấu ý nghĩ của bé thụ Lộ: “Không phải mỗi lần làm xong em sẽ đau cổ họng sao? Anh để nước sôi cho em uống thôi.”




Lão Tần cắn lỗ tai cậu: “Không phải em mời gọi anh làm em sao?”



Bé thụ Lộ: …



——————



Sau đó, bé thụ Lộ ở trong lòng lão Tần nức nở. Lão Tần ngồi bên cạnh bàn ăn ôm bảo bối đang ngồi trên đùi anh mà dỗ dành, “Đừng khóc mà, không phải chính em muốn chơi trò quyến rũ sao? Em biết là đối với em, anh nhịn không được.”



Bé thụ Lộ cổ họng khàn khàn, quát: “Con mẹ nó! Ai quyến rũ ai? Ai quyến rũ anh?



Hả? Người ta nấu cơm cho anh. Anh là đồ cầm thú, không phải người!”



“Ừ ừ anh không phải người, ngoan ha. Ngày mai anh cho em tiền, muốn mua cái gì thì mua cái đó được không?”



Bé thụ Lộ vừa nghe xong, càng cảm thấy ủy khuất. Khóc càng lớn. Làm lão Tần đau lòng muốn chết, tiếp tục nhượng bộ.



“Rồi rồi rồi, mỗi tháng tăng tiền tiêu vặt cho em được không?”



“Thêm…Hức… Thêm bao nhiêu?”



Lão Tần không nói gì: “Em muốn bao nhiêu?”



“Tám… Tám trăm?”



Lão Tần sắc mặt rất hung dữ, trừng bé thụ Lộ, càng ngày càng hung dữ.



Bé thụ Lộ chột dạ, ủy khuất: “Vậy, năm trăm?” Thấy sắc mặt lão Tần vẫn không tốt hơn, phẫn nộ rống: “Không thể ít hơn.”



“Được. Đồng ý với em đồng ý với em. Sao? Ăn cơm được chưa?”



“Không ăn.”



“Hử?”



“Đút em ăn.”



“Ừ.”







Cho nên, lúc bắt đầu lấy sắc dụ không phải là được rồi sao? Làm nhiều trò như vậy làm gì? Cuối cùng không phải vẫn bị ăn sạch.