Tôi Như Ánh Dương Rực Rỡ

Chương 1 : Những chuyện phải nhớ (1)

Ngày đăng: 15:23 19/04/20


Học kỳ thứ 2 năm tư ấy, là thời kỳ khó khăn nhất tôi phải trải qua trong quãng thời gian học đại học.



Ngày hội tuyển dụng liên tiếp, đủ loại phỏng vấn chồng chất, luận văn phản biện đau đầu phiền phức, lại còn một loạt tiệc chia tay “không say không về”…Tất cả chỉ có thể dùng “rối loạn” để đễn tả, mà mỗi người lại giống như một con quay không ngừng, không tự chủ được cứ mãi xoay tròn. Cho đến tận khoảnh khắc phải dừng lại.



Tối ngày hai mươi ba tháng sáu, A Phân, bạn giường trên của tôi, trở

thành người đầu tiên chia tay Nam Kinh. Cô ấy đi Hạ Môn, một nơi cách

rất xa, tôi chỉ biết tên nơi ấy.



Tôi chưa từng nghĩ tới sẽ có một ngày, tôi sẽ khóc, đuổi theo tàu hỏa đang rời đi, cho đến khi tàu rít gào tăng tốc và đi mất.



Tôi vẫn luôn là một đứa trẻ hạnh phúc khỏe mạnh.



Tôi vẫn chưa thật sự hiểu được ly biệt.



Cho đến giờ khắc này.



Về sau, chúng tôi có thể sẽ không gặp lại nhau nữa.



Về sau, chúng tôi dù có gặp lại nhau, cũng chỉ có thể gặp một lúc, rồi lại phải chia tay.



Biết đâu chúng tôi lúc đó sẽ không đau lòng như bây giờ, bởi vì chúng tôi đã không còn quan trọng với nhau, hoặc vì chúng tôi đã trở nên mạnh mẽ.



Nhưng mà giờ này khắc này, bạn phải đi rồi, tôi chỉ có thể ở sân ga, vừa đi vừa khóc.



Tạm biệt nhé, tuổi thanh xuân cuối cùng của chúng tôi.



Chúng tôi đã không còn có thể sống như những đứa trẻ.



Chúng tôi đã tốt nghiệp rồi.



Cuối tháng 3 của năm tư, tôi kết thúc thời gian làm kế toán thực tập

tại một công ty ở Vô Tích, quay trở về đại học ở Nam Kinh. Thật ra tôi

còn muốn ở nhà thêm mười ngày nửa tháng làm một con sâu gạo nữa, chẳng

qua tình thương của mẹ rất nhanh đã cạn kiệt, vậy nên tôi đành chán nản

thu dọn hành lý trong nhà, kéo túi nặng nề rầu rĩ quay về Nam Kinh.



Lúc còn ở trên xe tôi đã nhắn tin cho các bạn ở ký túc xá: Dưa Hấu

mình sắp lăn về Nam Kinh đây, mấy bồ từng người nhanh ra cửa xếp hàng

chào đón mình.



Khoảng mười phút sau mới nhận được tin trả lời của Tư Tịnh: bồ là ai vậy, không quen nha.



Tôi cười hắc hắc, mười ngón tay lướt nhanh: aizz, quên đi, thật tiếc

là tay trái mình xách một con gà, tay phải cầm một con vịt, cũng nặng

lắm ấy, nếu không thì mình ném lại trên xe là được rồi.



Lần này chỉ tầm 10 giây, hơn nữa không chỉ nhận được một tin.



Tư Tịnh: A! Tình yêu à thì ra là em đã quay trở lại, cứ ở yên trước cổng trường đừng đi đâu, chị đây đi đón em.


Dựa theo đạo lý, đúng ra tôi nên có môt chút khí phách bỏ đũa quay đi, nhưng mà…tôi là người có khí phách như thế sao?



Hừ! Tôi hung tợn gặm một miếng sườn, phải ăn gấp bội mới phù hợp với

tính cách của tôi. Vì vậy tôi chả kiêng nể gì, có gì ăn nấy, còn muốn

uống nước hoa quả….



Là gió cuốn mây tan, là ăn như sói như hổ, là buông đũa như có thần…



“Dưa hấu, nhìn bồ giống như động vật vậy.”, Tiểu Phượng ngồi bên trái nhìn tôi đầy kính sợ.



Lúc này tôi mới phát hiện ra mình đã trở thành tâm điểm của bàn anh,

không biết từ lúc nào mọi người đã dừng đũa mà nhìn tôi ăn. Trang Tự

ngồi đối diện tôi, liếc nhìn một cái, sau đó gọi phục vụ.”



“Chúng tôi muốn gọi thêm thức ăn.”



Tôi còn chưa kịp đỏ mặt, lão đại ngồi bên phải đã hung hắng nhéo vào chân tôi, “Bồ bớt bớt lại giùm đi”.



Quá buồn, tôi không phải đang biến đau thương thành sức ăn sao, có cần dùng vũ lực thế không chứ?



Không ăn thì không ăn, dù sao tôi cũng ăn không vào nữa rồi, ngán đến nỗi cầm chiếc đũa chọc chọc vào cái chân giò trong bát, nghĩ không ra

vừa rồi sao có thể ăn được nhỉ, toàn là mỡ thế này.



Không khí trên bàn ăn nhanh chóng lại trở nên náo nhiệt, trọng tâm

của cuộc nói chuyện đương nhiên là về việc làm của Trang Tự. Bạn trai

của A Phân và Tư Tịnh là bạn cùng phòng với Trang Tự, rượu bia vào rồi

hai người một bên trái một bên phải bấu vào Trang Tự nói: “Trang Tự,

trong đám chúng ta bây giờ giỏi nhất là cậu, mấy anh em sau này sẽ theo

cậu lăn lộn…”



A Phân và Tư Tịnh cười khanh khách nhìn. Tư Tịnh nói: “Vậy Dung Dung phải tìm việc một lần nữa rồi.”



Tiểu Phượng vừa ăn vừa mơ hồ hỏi: “Vì sao phải tìm việc mới, công việc bây giờ cũng tốt mà.”



“Bởi vì … công việc này ở Nam Kinh, cách Thượng Hải quá xa đó.” Tư Tịnh mờ ám nói, lại nháy mắt mấy cái.



“À ~~” Tiểu Phượng kéo dài âm thanh, tỏ vẻ như đã hiểu rõ, đột nhiên chuyển hướng sang tôi: “Dưa Hấu!”



“A!” Tôi đang chăm chú chọc chọc vào giò trong bát, bị cô ấy làm cho

giật mình, chẳng phải đang nói chuyện về Dung Dung sao, gọi tôi làm gì

chứ.



“Gà bồ mang đến ăn ngon thật á.”



Tôi không nói gì ——



Tiểu Phượng, bồ mới là heo.