Tôi Như Ánh Dương Rực Rỡ
Chương 37 :
Ngày đăng: 15:23 19/04/20
“Cô ơi, đến rồi.”
“Cô gì ơi?! Đến nơi rồi!”
Tài xế taxi lớn tiếng gọi đến lần thứ hai, tôi mới hồi hồn trở về, lấy tiền thanh toán rồi xuống xe.
Trước mặt chính là khu nhà của Lâm Tự Sâm.
Từ khi rời khỏi nơi gặp ba tôi, tôi thật sự không hề do dự bắt xe đi
đến đây. Nhưng vào trong khu nhà rồi, đứng trước cửa nhà anh, nhìn cánh
cửa trước mặt, tôi lại chần chừ không nhấn chuông cửa.
Nhìn chăm chăm vào hoa văn trên cửa, tôi đứng đó mất nửa giờ.
Tôi đang sợ gì chứ?
Sợ không thể tiếp nhận sự thật?
Không phải, tôi vẫn là tin tưởng anh. Chuyện thế này tuyệt đối anh sẽ không làm. Tôi nếu là không tin tưởng nhân phẩm của anh. cũng có thể
tin tưởng vào sự thông minh của anh mà.
Nhưng ba tại sao lại tự tin nói những lời đó?
Tôi hít sâu một hơi, quyết định không miên man suy nghĩ gì nữa, nhấc
tay muốn ấn chuông. Thế nhưng cửa đột nhiên “ầm” mở ra, vài người cùng
bước ra. Người cao lớn đi đầu tiên đang lớn tiếng.
“Há, lần này ỷ vào sức, có ăn hết bọn họ không chứ. . .”
Thấy tôi, giọng anh ta đang líu lo thì ngừng lại. Mọi người dồn mắt
về phìa tôi. Lâm Tự Sâm đi ở sau cùng, anh có hơi ngạc nhiên, mặt nghiêm túc nở một nụ cười, đến gần, “Hi Quang? Em sao lại đến đây?”
Ánh mắt của tôi dừng lại trên quần áo của anh. “Có chút việc muốn hỏi anh.”
Anh nghe, vài giây sau mới “ừm” một tiếng.
Nhưng người khác thấy thế đều chào ra về. Lâm Tự Sâm tiễn họ vài bước rồi quay lại, quan sát tôi, rồi thở dài.
“Gặp Nhiếp tổng rồi hả?”
Tôi không trả lời anh, trực tiếp hỏi: “Lâm Tự Sâm, anh quen Mã Niệm Viện sao?”
Tôi không hỏi anh có từng “theo đuổi” Mã Niệm Viện không, vì tôi hoàn toàn không chấp nhận khả năng này, nên không muốn hỏi.
“Trời ơi. Người anh em ơi tha cho tôi đi. Tôi biết mình sai còn chưa
được à? Nếu tôi biết người đàn bà kia là loại thế nào, tôi chắc chắn sẽ
không để cô ta giật dây. Bà nó chứ, tôi vừa nói với cô ta cậu bị tai
nạn, cô ta liền xem cũng chẳng thèm xem nữa.”
“Được rồi, cậu chỉ cần lặp lại câu đó không sai một chữ là được.”
Gia Kỳ vò vò đầu, “Sao tôi nhớ rõ được.”
Ánh mắt Lâm Tự Sâm lạnh lẽo, “Vậy được. Tôi lặp lại, cậu xác định xem tôi nói đúng hay sai.”
“Cậu nói, “Người anh em cậu thật có phúc. Hôm trước có party ở nhà mẹ tôi, có một người đẹp nhìn trúng cậu, muốn mời cậu đến Vô Tích ngắm
mai. Nếu thứ bảy cậu rảnh, đến Vô Tích tìm tôi, tôi đưa cậu đi gặp người đẹp.””
Anh dùng giọng nói lạnh nhạt, thuật lại một câu nói đùa cợt đó, không khí trong một lúc trở nên kỳ lạ.
“Tôi nói: ‘Không có hứng thú, thứ bảy còn có một ca mổ rất quan trọng’.”
“Có phải như vậy không?”
Thiệu Gia Kỳ liên tục gật đầu: “Người anh em cậu trí nhớ thật tốt quá. Chính là như thế.
“Không phải do trí nhớ tôi tốt, mà là do sau tai nạn nằm ở trên
giường không động đậy được, đem những lời này suy nghĩ lại rất nhiều
lần.”. Anh tiếp tục: “Sau đó cậu nói: ‘Rất xinh đẹp, là con gái của
Nhiếp Trình Viễn.’ “
Tôi ngẩng phắt đầu, nhìn Thiệu Gia Kỳ. Anh ta nhìn thoáng qua tôi, ủ
rũ nói: “Đúng, không phải khi đó tôi vừa về nước sao? Cô ta bộ dạng ra
vẻ thật đáng thương, tôi bị lừa, còn tưởng là con ruột của chú Nhiếp.”
Nói đến đây, anh ta nhìn tôi vẻ có lỗi, sau đó bỗng nhiên tỉnh ra,
mặt đổi sắc: “Mẹ nó! Trời ơi, sao hai người lại ở cùng nhau. Không phải
cậu cho rằng người đó là Hi Quang chứ?! Fuck, không phải đâu. Không phải là cậu sẽ trả thù người ta chứ hả!”
Tôi không biết mình nên nói gì, lại nhìn lại Lâm Tự Sâm, anh cũng
nhìn tôi, trong ánh mắt không thể che giấu được tăm tối và đau đớn.
Có lẽ bị ảnh hưởng lây, Thiệu Gia Kỳ cũng không nói gì. Chúng tôi lúc đó cảm thấy vô cùng nặng nề.
Nửa ngày sau, Lâm Tự Sâm mở xe, nói: “Tôi đưa em về lại.”