Tôi Như Ánh Dương Rực Rỡ

Chương 7 :

Ngày đăng: 15:23 19/04/20


Cuộc sống của tôi lại quay về quỹ đạo yên tĩnh. Bây giờ gần như chẳng đến lớp nữa, thỉnh thoảng tôi mới đến thư viện trường, tìm thông tin

cho luận văn, sau đó photocopy lại rồi mang về nghiên cứu.



Sau đó bắt đầu nghiên cứu rồi lại nghiên cứu cách chơi máy vi tính.



Em họ sắp tới kì thi đại học, đang là thời điểm nước sôi lửa bỏng,

thấy tôi mỗi ngày đều nhàn nhã nên đâm ra đố kị. Tôi nói với nó: “Chị

sắp phải đi làm, đến cả nghỉ đông lẫn nghỉ hè đều không có, em thi xong

rồi thì thoải mái mà chơi trong 4 năm, sướng quá còn gì.”



Em họ khinh bỉ nói: “Chị à, mấy năm đại học em muốn phấn đấu hết sức. Bố đã vì em mà học theo tư bản để tích lũy rồi, em muốn đi làm ở công

ty lớn, chị nghĩ người người đều giống chị sao, không có chí khí.”



“Ai, thật ra lúc chị bằng chú cũng có chí khí như thế á, nếu không

thì làm sao mà liều mạng học thi vào trường tốt như này. Chỉ là, chị chú đã hiểu ra rồi. Khương Duệ chú tốt nhất cả đời đừng giác ngộ, tương lai cứ cày như trâu như ngựa mà kiếm tiền đi, chị đây sẽ nhờ chú nuôi ha.”



Em họ bày ra một vẻ mặt thống khổ: “Nếu mà chị không gả đi được, em sẽ nuôi chị.”



“Không phải đâu Khương Duệ, là em yêu thầm chị.”



Em họ giận dữ: “Nhiếp Hi Quang, chị có lối suy nghĩ gì thế hả.”



Dưới lầu điện thoại vang lên, tôi cười hì hì chạy xuống nghe điện thoại.



“A lô?”



“Hi Quang, là mình.”



Tôi dừng một chút, “À, Tư Tịnh —— có chuyện gì sao?”



“Không có việc gì cũng không tìm bồ được sao, bồ to lắm chắc.”



Tôi cười hai tiếng, có chút miễn cưỡng, vốn tâm tình đã dần dần có

chút tốt lên, nghe giọng cô ấy rồi tôi lại thấy như mây đen đang vây

trên đầu mình.



Hôm đó mọi người ở ký túc xá, từng người từng người vì tôi mà lên

tiếng. Thật ra họ không có nghĩa vụ phải làm thế, quả thật là tình bạn

của chúng tôi không sâu đến mức họ sẽ tin tôi vô điều kiện.



Nhưng tim tôi vẫn lạnh như thế.



“Hi Quang”, Tư Tịnh một lát sau lên tiếng, “Tiểu Phượng đi Thượng Hải hôm qua đã trở về, cậu ấy nói cuộc điện thoại đó là cậu ấy nghe. Hôm đó đúng ra cậu ấy đã đi đến ga rồi, cuối cùng nhớ ra mình không mang chứng minh thư, quay về ký túc vừa đúng lúc nghe cuộc điện thoại đó, lúc cúp

máy còn muốn để lại mấy chữ, cuối cùng vội vã đi quá nên quên mất. Haiz, cái này là do Tiểu Phượng Tử sai, Dung Dung tuy không nói gì, nhưng cậu ấy xác định là sẽ phải mời cơm để xin lỗi rồi. Khi nào bồ về lại, chúng ta nhất định bắt cậu ấy trả tiền chết luôn.”



Giọng của Tư Tịnh rõ ràng rất vui vẻ, tôi nghĩ cô ấy muốn tạo không

khí “chuyện này đã qua rồi, không có gì, cùng lắm thì”, chỉ là dễ dãi

như vậy chỉ làm tôi thêm khổ sở thôi. Chỉ có thể trả lời cứng ngắc: “Ừ,

mình biết rồi, nhưng chắc mình không về đầu, đang ở nhà cậu chuẩn bị bài phản biện luận văn.”


Thầy giáo có chút nổi giận, đập bàn, “Xem đi, mới nói có hai câu trò

đã giận dỗi. Sinh viên bây giờ đó mà, đều cho mình là nhất, kéo lê lết,

vậy thì viết được cái gì tốt chứ? Tính tình lại còn xấu.”



Giáo viên một bên lắc đầu thở dài, một bên ném sang một bài luận văn

cho tôi, “Xem đi, đề tài giống nhau, vì sao người ta viết thật tỉ mỉ

nghiêm túc, càng viết càng phát triển ý, hơn nữa người ta đã sửa gần

xong bản thảo rồi, trò mới chỉ có bản nháp.”



Tôi nhìn qua, chỉ thấy phía trên đầu đề ghi hai chữ “Trang Tự”. Đúng

rồi, tôi và Trang Tự đề tài luận văn là giống nhau. Lúc đầu là muốn bắt

chước Trang Tự, khi đó rất nhiều chuyện chưa xảy ra, tôi thật lòng nghĩ

nếu đề tài giống nhau sẽ tạo ra nhiều cơ hội cho tôi.



Giáo viên hướng dẫn tất nhiên sẽ không cho tôi xem luận văn của người khác, lấy bài về, đưa bài của tôi lại, “Nhận xét đều viết ở đầu rồi,

tôi không có gì nói cả. Trò tự về sửa đi, bản nháp lần hai nếu không

được, tôi tuyệt đối sẽ không cho trò tham gia phản biện.”



Bị thầy hướng dẫn đuổi ra, tôi tạm thời thở dài một hơi, cuối cùng

cũng còn có cơ hội, không phải kéo dài thời hạn tốt nghiệp. Đợi một lúc

thang máy mới đến, tôi bước vào chuẩn bị đóng cửa thì nghe thấy có người nói chờ một chút.



Theo phản xạ nhấn nút mở cửa, đến khi sực nhớ đến giọng nói quen thuộc này đã không kịp rồi.



Trang Tự rảo bước vào trong thang máy.



Sau đó cánh tay dài lướt qua tôi nhấn số tầng.



Thang máy đi xuống.



Trong thang máy yên lặng đến nói có thể nghe thấy tim của tôi đang

đập, tôi mắt cũng không chớp nhìn vào ánh sáng hiện lên ở dãy số tầng.

Lần đầu tiên nghĩ thang máy ở trường thật sự quá chậm, rõ ràng đã qua

một thời gian rất dài rất dài, thế mà mới đi được một nửa.



“Có lẽ tôi có thể giúp cậu.”



Lúc âm thanh phát ra, tôi chờ tai nghe xong, chần chờ một chút mới nhìn hướng Trang Tự.



Thang máy chỉ có tôi và anh, vậy là anh đang nói với tôi, nhưng mà giúp tôi? Giúp tôi cái gì?



Có lẽ là nhìn ra khó hiểu của tôi, ánh mắt của anh rơi xuống tờ giấy trong tay tôi, ngắn gọn nói: “Luận văn.”



Vẻ mặt tôi nhất thời đỏ bừng. Vừa rồi thầy hướng dẫn nói luận văn của tôi không đáng một đồng, anh ở bên cạnh vẫn nghe thấy từ đầu đến đuôi.



Thật mất mặt.



Thế nhưng tôi cũng không nói được gì, lúc này thang máy đã xuống đến nơi, tôi bước nhanh ra ngoài, cũng không quay đầu lại.