Tôi Phải Đào Hôn
Chương 1 :
Ngày đăng: 12:17 30/04/20
Phía trên cổ tay trái của Ôn Kỳ quấn lớp băng vải, trầm mặc dùng tay còn lại cầm thìa húp cháo.
Bởi vì mất máu quá nhiều, sắc mặt cậu tái nhợt.
Đầu xuân, thời tiết dần ấm lên, gió từ bên cửa sổ thổi tới làm rung động chiếc chuông gió, phát ra tiếng leng keng.
Phòng ngủ rất lớn: một giường lớn có thể lăn năm sáu vòng trên giường, một loạt tủ quần áo, một bàn trang điểm, một bộ ghế sô pha, phía trước là bàn ăn, còn lại đều trống rỗng cùng tiếng gió càng lộ vẻ trống vắng.
Nam nhân cao lớn đứng cạnh bên bàn nhìn Ôn Kỳ húp cháo, thanh âm lạnh lùng: "Ngươi tốt nhất thành thật chút, đừng nên có tâm tư."
Ôn kỳ cúi đầu lau miệng, không có phản ứng.
Nam nhân tiếp tục cảnh cáo: "Ngươi nếu còn tiếp tục nháo ta liền đem ngươi đến bệnh viện tâm thần, xem ngươi còn dám tìm chết!"
Ôn Kỳ thân thể cứng đờ, vẫn chưa mở miệng. Nam nhân nghĩ cậu sợ hãi, hừ lạnh một tiếng, nhưng nếu hắn có thể nhìn thấy mặt Ôn Kỳ, chắc sẽ không thấy vậy -- Ôn Kỳ vẻ mặt uể oải, căn bản không thèm để ý đến hắn.
Ôn Kỳ đem khăn giấy ném trên bàn, liếc mắt thấy vết thương nơi cổ tay, trong lòng chậc một tiếng.
Đây là ngày đầu tiên cậu xuyên qua.
Ngày hôm qua, cậu còn lên máy bay đi du lịch, ai ngờ máy bay rớt xuống, tỉnh lại liền thế này. Bỗng xuyên đến thân thể cũng gọi là Ôn Kỳ, nhưng này không phải Địa Cầu.
Cậu biết Địa Cầu, bay không ngừng nghỉ mất không quá 50 giờ là bay một vòng Trái Đất. Mà nơi này, phi hành khí bay liên tục nửa vòng thôi, có khi mất cả tháng. Tại sao lại là nửa vòng? Ai mà biết được nửa kia của tinh cầu là gì, cho đến nay đó vẫn là câu đố. Trước mắt chỉ biết bên đó đều là đại dương, từ trường quỷ dị, không cách nào thăm dò. Cho nên khi Ôn Kỳ tiếp nhận ký ức của nguyên chủ, liền biết đây là lục địa.
Tuy nhiên, này không quan trọng.
Quan trọng là... tình huống của cậu khá là không ổn.
Vị này, thân là thiếu gia đại gia tộc, có một vị hôn phu thần cấp, vì lí do gì đó mà đã đào hôn.
Ờ, đào hôn thôi. Nhưng xui xẻo là trên đường gặp hàng loạt chuyện không may, cuối cùng bị rơi vào tay bọn buôn người. Sau đó liền bị kéo đi giải phẫu sửa lại mặt mũi, bị bán đến tiểu tinh quốc xa xôi. Mà người mua cậu chính là nam nhân bất thiện khi nãy, Wyant.
Tiểu tinh quốc là một quốc gia rất nhỏ. Ở đây cho phép một chồng có thể có nhiều vợ. Hay còn gọi đa thê, đương nhiên có thể có đa phu.
Vừa khéo, gia chủ mới của Hoắc gia - gia tộc lớn nơi đây muốn mở rộng hậu cung, làm vô số kẻ muốn leo lên Hoắc gia cảm thấy điên cuồng.
Wyant cũng có ý đồ như vậy. Vào lúc hắn nghe nói Hoắc lão gia chủ bệnh nặng liền bắt đầu tính toán, cùng một thiếu niên thanh tú hợp tác. Hai người cùng nhau học tập các lễ nghi quý tộc để tăng cao phẩm cách, để xưng danh dòng dõi quý tộc đã ẩn cư nhiều năm.
Ôn Kỳ đáp một tiếng, nhìn theo người này rời đi, bước xuống giường đi tới trước cửa sổ nhìn ra bên ngoài.
Cậu đem mình giả bộ "mất trí nhớ" làm lí do cho việc thay đổi tính cách sau lần tự sát trước đó, tiện thể làm bình ổn mối quan hệ với Wyant.
Cậu híp mắt, tâm tư liền nghĩ tới đoạn đường đầy xui xẻo của nguyên chủ, cảm thấy không thể nào trùng hợp nhiều như thế, khả năng lớn là sau lúc nguyên chủ bỏ nhà, có người không hy vọng nguyên chủ trở về.
Quả là thú vị.
Bọn họ không muốn nguyên chủ trở về, vậy cầu liền tìm cách trờ về. Đời trước cậu sống tại nơi tăm tối nhất của xã hội hơn hai mươi năm, chỉ một chút biến cố nhỏ này liền có thể áp bức nguyên chủ, nhưng lại vô dụng với cậu.
Ôn Kỳ bỗng nghe thấy tiếng cửa mở, chậm rãi đi đến trước bàn ăn ngồi xuống, nhìn Wyant đem đồ ăn đặt xuống, nói: "Ngươi mau nói cho ta biết một chút về Hoắc gia, ta muốn mau chóng đứng vững chân ở nơi này."
Wyant nói: " Gia chủ nhà họ Hoắc, Hoắc Hạo Cường, hai mươi hai tuổi, ba tháng trước mới vừa được nhậm chức...."
" Cửu phu nhân," nói được nửa câu liền bị nữ hầu vội vã đi vào đánh gãy " Gia chủ đến."
Ôn Kỳ nhíu mày, nha, "lão công" của cậu đến.
Lúc trước nguyên chủ cùng với Hoắc Hạo Cường gặp nhau là cách nhau ống kính, cậu còn không biết vị gia chủ này dáng dấp ra làm sao.
Chỉ thấy tên hộ vệ áo đen đi vào trước, lập tức đứng thành hai hàng, mọi người thần tình đầy nghiêm túc mà ẩn chứa sát khí, làm bầu không khí trong căn phòng lập tức biến đổi. Ôn Kỳ cảm thấy phô trương thật lớn, cầm cốc nước, dự định chuẩn bị chiến đấu. Ai ngờ lúc này liền thấy một thiếu niên với khuôn mặt trẻ con bước vào.
Thiếu niên coi bộ cao tới mét sáu, một thân hoa phục* (*đẹp, lộng lẫy lồng lộn), mặt trên có bảo thạch cùng với mấy vị phu nhân ban nãy càng thêm khoa trương, lỗ tai mang tước linh, theo từng bước đi lại liền đung đưa, một mặt vô cảm. Ôn Kỳ thầm nghĩ đây là vị thiếu gia nào đó đi cùng gia chủ, liền nghe Wyant cung kính nói: "Gia chủ."
Ôn Kỳ nhất thời hóa đá, liền bị sặc, chống tay rồi mãnh liệt ho khan: "Khụ khụ khụ...."
Hoắc Hạo Cường: "..."
Wyant: "..."
Bọn cận vệ: "..."
_Hết chương 1_
P/s: bà nội nó một chương dài dễ sợ:)))))))). Tiện thể xưng hô Ôn Kỳ trong truyện là "cậu" nha. Có chỗ nào nhầm góp ý nha:33