Tôi Phải Đào Hôn

Chương 21 :

Ngày đăng: 12:17 30/04/20


Đôi lời: Đổi cách gọi của Hạ Lăng Hiên thành anh nha. Dù sao thì cũng sắp... rồi:")))



Phó Tiêu nói: "Đã hơn hai phút rồi...."



Tây Hằng Kiệt không biết phải bày ra biểu tình gì, chỉ có thể "Ừ" một tiếng.



Ngay lúc bọn họ cảm thấy Ôn Kỳ sẽ bước vào vết xe đổ của bọn họ, lại thấy người nào đó bưng chén rượu thứ hai lên, bắt đầu đưa vào miệng nhỏ chậm rãi uống, mất hai phút mới uống được phần ba chén rượu, quan trọng nhất là... Hạ Lăng Hiên đang lạnh như băng mà nhìn cậu ta ---- rất ít người có thể chịu nổi cái nhìn kinh khủng đó.



Phó Tiêu xuyên qua cửa kính mà nhìn bọn họ, cười một tiếng.



"Mình trước kia còn cảm thấy hai người họ không xứng đôi, người trẻ tuổi yêu thích tựa như giấy gói kẹo, chỉ nhìn ngoài mặt mà nói lời yêu gì gì đó quả thật là rất xàm nha."



Cậu ta vô cùng không có tự giác hình tượng "quỷ say rượu"" của mình, vô cùng tao nhã dựa vào ghế sopha, "Hai người đến với nhau phải linh hồn tương liên, chứ A Hiên lạnh lùng như vậy, mọi nhiệt huyết đều sẽ bị dập tắt. Mình cảm thấy có thể khiến A Hiên động tâm ít nhất phải khiến cậu ấy mất khống chế, còn tưởng rằng cậu ấy muốn cô độc đến cuối đời, nhưng cậu có nhìn Ôn Kỳ lúc này không, có thể sẽ trở thành ngọn lửa xua tan băng giá trong lòng cậu ấy đó."



Tây Hằng Kiệt nhìn Ôn Kỳ, nói: "Cậu ta chỉ mất trí nhớ thôi, tính cách sao lại biến hóa lớn như vậy?"



"Mình cũng rất tò mò," Phó Tiêu nói, "Hơn nữa cậu có phát hiện không, cảm giác cậu ta tạo ra với mọi người đều thay đổi, sớm muộn gì cũng rước một đống tai họa, cậu xem Miên Phong bây giờ cũng sắp đổ đến nơi rồi còn gì."



Tây Hằng Kiệt nói: "Miên Phong?"



"Cậu không để ý sao?" Phó Tiêu cười nói," A Hiên đối với Miên Phong mà nói là chuyện quá xa xôi, không chân thật, nếu có một thứ có mị lực lớn hơn, mà hắn có thể chạm đến, cảm thụ được, hắn sẽ như thế nào đây?"



Tây Hằng Kiệt nhớ đến hình ảnh Ôn Kỳ cùng Miên Phong thảo luận về nghệ thuật lần trước, gật gật đầu.



Phó Tiêu nói: "Mình cảm thấy Ôn Kỳ nếu tiếp tục hứng thú với việc "tìm phiền phức" cho A Hiên, A Hiên sớm muộn cũng sẽ chịu thua, cược không?"



Tây Hằng Kiệt không trả lời.



Phó Tiêu quay đầu, thấy y híp mắt nhìn vào trong phòng, hỏi: "Sao vậy?"



"Tôi đột nhiên nghĩ tới, học đệ sau lần này còn có thể chống đỡ được thêm mấy vòng," Tây Hằng Kiệt nói, "Chúng ta trước đó quy định chỉ có thể kể lại cố sự có thật, cậu ta hiện giờ còn có thể tự biên tự diễn được mấy cái? Cậu ta tửu lượng cao lắm sao?"



Đây là một câu hỏi khó.



Phó Tiêu liếc nhìn trạng thái của Hạ Lăng Hiên lúc này, nói: "Để xem là học đệ say trước, hay vẫn là A Hiên đây."



Ôn Kỳ lúc này đang gặp bất lợi, lại phát hiện ánh mắt Hạ Lăng Hiên đầy áp bức đặt trên người mình, hướng anh mỉm cười thật tươi, bình tĩnh mà duy trì tốc độ chậm chạp uống rượu, rất muốn ăn đòn mà đánh giá: "Rượu này uống rất ngon nha."



Hạ Lăng Hiên vẫn trầm mặc không nói.



Anh cũng không tức giận, ngược lại còn cảm thấy trình độ vô sỉ này của cậu rất hợp ý mình, có chút buồn cười, nhưng rất nhanh ý thức được tâm tình của mình lúc này, ánh mắt bỗng trở lên băng lãnh.



Ôn Kỳ lại hiểu lầm, cười nói: "Đừng trừng tôi a, vạn nhất làm tôi sợ, tôi lại càng uống chậm nha "




Lúc này, phục vụ đã cởi hết quần hết trên người Mông Kỳ.



Ôn Kỳ ra hiệu phục vụ đem quần áo gã ném dô thùng rác, sau đó gọi một đám mỹ nhân đến, nói khẽ phân phó với các nàng.



Hạ Lăng Hiên đi theo cậu, trầm mặc nhìn bóng dáng cậu, thầm nghĩ nếu lúc trước mình không động thủ, kết cục sẽ ra sao?



Chắc chắn vào sáng sớm Ôn Kỳ sẽ rơi xuống tay đám buôn người, bị bán đi, ngoài ý muốn tính cách thay đổi, sau khi trốn giết liền chạy đến Mạn Tinh Điển - - chỉ là lúc đó họ sẽ chẳng gặp nhau.



Hạ Lăng Hiên quá hiểu tính tình bản thân.



Nếu không phải anh làm mất người, lúc trước căn bản sẽ không lo lắng tìm kiếm, trực tiếp ném cho thủ hạ liền xong việc, có thể tìm liền tìm, không thì càng tốt. Cho nên anh sẽ không đến Mạn Tinh Điển, sẽ không gặp được Ôn Kỳ lúc đó, sẽ không bị đối phương hấp dẫn.



Có thể phía sau tập đoàn Phái Lãm có một cỗ thế lực còn to lớn hơn, thế lực đó lại càng thần bí, nếu như khi đó anh chưa từng xuất hiện ngăn cản Ôn Kỳ, Ôn Kỳ còn có thể thuận lợi trở lại thủ đô sao?



Tưởng tượng như vậy, anh cảm thấy việc nhúng một tay vào đó khá là tốt.



Hạ Lăng Hiên giữa lúc suy nghĩ nhìn thấy người nào đó cùng nhóm mỹ nhân sát lại gần nhau mấy phần, đáy lòng cảm thấy tức giận, bỗng nhiên cảm thấy hối hận vì đã nhúng tay.



Anh lãnh khốc suy nghĩ, nếu không có mình ngăn cản, Ôn Kỳ chọc đến thế lực kia chắc chắn sẽ chết - dù sao cũng tốt hơn cảm giác khi anh vừa mới coi trọng người ta, khắc sâu hình bóng cậu trong trái tim này, lại miễn cưỡng ép buộc phải lấy ra.



Ôn Kỳ hoàn toàn không biết nỗi lòng người nào đó, sau khi phân phó liền hài lòng quay trở lại: "Muốn nhìn sao? Đi, qua bên kia."



Hạ Lăng Hiên liếc cậu một cái, quay người rời đi.



Ôn Kỳ thấy anh thật sự đi tới bên kia, thầm nghĩ khối băng chết tiệt cũng có lòng hiếu kì hóng hớt nha.



Chẳng lẽ là muộn tao?



Cậu sờ sờ cằm, nghe thấy tiếng thông tấn khí vang lên, liếc mắt nhìn tên người gọi, nhìn thoáng qua phòng riêng bên cạnh không một ai, đi vào trong đó, cười nói: "Gần đây thế nào rồi hả, lão công ~?"



Hoắc Hạo Cường lãnh khốc nói: "Rất tốt."



Ôn Kỳ một tháng nay đều an dưỡng, nhàn rỗi tẻ nhạt liền giúp Hoắc Hạo Cường nghĩ kế hạ bệ Nhị thúc, lúc này chính là thời khắc mấu chốt. Cậu đánh giá thần sắc Hoắc Hạo Cường, cười nói: "Xem ra là rất thuận lợi..."



Cậu nói được một nửa, đột nhiên phát hiện có người phía sau lưng, cấp tốc cúp máy, ngay sau đó tay liền bị bắt lấy.



Trong căn phòng tối tăm, cậu chẳng thấy rõ thần sắc đối phương, chỉ cảm thấy lực đạo trên tay không lớn, nhưng thanh âm bên tai lại lãnh đến kinh người.



Hạ Lăng Hiên gằn từng chữ một nói: "Cậu vừa mới gọi hắn ta là gì?"



《Hết chương 21》