Tôi Phải Đào Hôn

Chương 36 :

Ngày đăng: 12:17 30/04/20


Hạ Lăng Hiên càng cảm thấy ngày hôm qua Ôn Kỳ có điểm khác thường.



Mà Ôn Kỳ người này nếu đã không muốn nói ra, người khác dù có làm thế nào cũng vô dụng, anh chỉ có thể tạm thời đè xuống nghi hoặc, chờ đón thành quả ban ngày của mình.



Bốn phòng hai sảnh, phòng tắm có hai gian, vừa vặn có thể mỗi người một gian.



Hạ Lăng Hiên không hài lòng lắm, liền phân phó trợ lý làm hư ống nước một gian ------- trợ lý đáng thương thân là thành viên nhóm cao tầng công ti lính đánh thuê, trải qua không biết bao nhiêu mưa bom bão đạn, bây giờ lại muốn lén lén lút lút như ăn trộm phá hoại ống nước, còn không thể để bà chủ nhìn thấu, y cảm thấy ông chủ không phải phát điên như bình thường. = =



Cũng may nhiệm vụ này hoàn thành xuất sắc, chờ bảo mẫu làm cơm xong, Hạ Lăng Hiên liền đưa mắt nhìn Ôn Kỳ vào nhà vệ sinh rửa tay, rất nhanh lại đi ra.



Ôn Kỳ nói: "Trong phòng hết nước?"



Hạ Lăng Hiên nói: "Không biết."



Ôn Kỳ xem xét một lượt, phát hiện cả căn phòng này chỉ có nhà vệ sinh của mình không có nước, đoán chắc là hư rồi.



Hạ Lăng Hiên bộ dáng sói già vẫy đuôi, nghiêm túc cùng cậu kiểm tra, đạm mạc nói: "Có thể là ống nước có vấn đề, ngày mai để nhân viên đến sửa chữa, cậu trước hết vẫn dùng chung với tôi đi."



Ôn Kỳ tự nhiên không có ý kiến, Hạ Lăng Hiên thế là nhìn cậu đem hết đồ trong phòng tắm của mình qua để cùng một chỗ với ai kia, khiến trong lòng ai đó cảm nhận rõ tư vị "Tân hôn"*, tiếc nuối duy nhất chính là không được thưởng thức trù nghệ nấu nướng của bảo bối nhà mình, bằng không anh sẽ càng vui vẻ. ~



*Tân hôn: đại khái là cảm xúc khi mới lấy nhau về:)



Màn đêm buông xuống, Hạ Lăng Hiên nhìn Ôn Kỳ đi tắm, kiên nhẫn chờ đợi tiếng nước chảy ngưng lại, chạy tới gõ cửa, ngữ khí đàng khoàng: "Tôi muốn đi vệ sinh."



Ôn Kỳ ở bên trong nói: "Vào đi."



Hạ Lăng Hiên liền vặn cửa, trong nháy mắt bị kích thích híp híp mắt.



Phòng tắm hơi nước mờ mịt, Ôn Kỳ vừa mặc quần lót, cầm khăn mặt lau tóc, làn da sau tắm rửa như phủ một tầng hơi nước, lại có thêm thân thể gầy gò hoàn mỹ sau đợt rèn luyện thân thể, vạn phần đẹp mắt. Hạ Lăng Hiên cảm giác yết hầu căng lên, hô hấp dần nặng xuống, vội vàng thu hồi ánh mắt trước khi bản thân mất khống chế.



Ôn Kỳ không chú ý sự khác thường của anh, chỉ coi anh muốn đi vệ sinh, liền vượt qua ai đó ra ngoài.



Vào lúc lướt qua, Hạ Lăng Hiên cảm giác trên người cậu tỏa ra mùi hương nhàn nhạt, ngón tay chợt co lại, suýt chút nữa thì vươn tay ra ôm cậu vào lòng, cũng may đúng lúc nhịn được, toàn thân cứng đờ chờ cậu rời đi, không hề cảm thấy tự làm tự chịu, dù sao cũng cảm thấy vô cùng hạnh phúc phấn khởi vì màn vừa rồi.



Nhưng rất nhanh tâm tình vui vẻ của anh bị giội cho một thau nước lạnh.



Bởi vì sau khi Ôn Kỳ tắm xong liền trực tiếp trở về phòng ngủ, Hạ Lăng Hiên moi hết ruột gan phèo phổi cũng không tìm được lý do thích hợp tìm người ta cùng nói chuyện phiếm, không thoải mái lắm, liền lôi đám thuộc hạ ra.


Ôn Kỳ nhắm mắt lại: "Tôi vốn cho rằng có thể quên chuyện ngày đó, nhưng gần đây chỉ cần vừa nhắm mắt lại, phảnh phất có thể thấy sinh mệnh tan biến, mà tôi chỉ có thể nhìn, gì cũng không làm được."



Lần trước Miên Phong không kịp xông ra đại sảnh liền hôn mê, sau đó bất tỉnh một đường về tới trên bờ, tỉnh lại mới biết được chuyện gì đã xảy ra.



Cũng bởi vì quá vô năng, cho nên gần đây cậu ta đều chăm chỉ tham gia huấn luyện, nghe vậy liền nắm chặt lấy tay cậu, an ủi: "Cậu đừng suy nghĩ nhiều, đó không phải lỗi của cậu."



Ôn Kỳ nói: "Mình biết, nhưng chính là thương tâm."



Miên Phong không biết cách động viên an ủi người khác, chỉ có thể kiên nhẫn bồi tiếp người bằng hữu đa sầu đa cảm, cho đến khi vào tiết mới lưu luyến không rời rời khỏi. Huấn luyến viên từ lâu đã chăm chú nhìn người nào đó, cũng biết đến chuyện xảy ra ở lớp bọn họ, cảm thấy chuyện này thực sự quá vặt vãnh, liền thừa dịp nghỉ ngơi liền đến bên cạnh nghệ thuật gia nọ, dự định đảm nhiệm chức vụ của "người làm vườn", làm dịu cho đóa hoa kiều diễm bi thương kia, thuận tiện hóa giải hiềm khích cho bọn họ, không phải chỉ vì một tiết mục của chương trình dạ hội mà nháo đến mức cô lập một người.



Huấn luyện viên hỏi cậu: "Làm sao vậy, không thoải mái?"



"Không có," Ôn Kỳ lắc đầu, "Em đang tự hỏi sinh mệnh."



Huấn luyện viên nói: "Hả, suy nghĩ ra cái gì, nói cho tôi nghe."



"Có người sống, nhưng lại là chết, có người đã chết, nhưng họ sẽ sống vĩnh hằng," Ôn Kỳ nhìn về phía huấn luyện viên, "Huấn luyện viên thầy có biết ở chiến khu mỗi ngày có bao nhiêu người chết không? Mỗi ngày đều có vô số người vì gìn giữ hòa bình mà anh dũng tiến lên, mà chúng ta lại ở nơi này tham sống sợ chết, thật sự rất đáng xấu hổ."



Huấn luyện viên: "........"



Ôn Kỳ trầm thống nói: "Em xem tin tức, thấy số lượng người tử vong kia, khiến em cảm thấy không thở được."



Huấn luyện viên nói: "...... Chờ một chút, cậu thương tâm không phải vì lớp các cậu cô lập cậu sao?"



Ôn Kỳ kinh ngạc: "Bọn họ cô lập em sao?"



Huấn luyện viên nói: "Coi như tôi chưa nói gì hết."



Ôn Kỳ khoát tay chặn lại: "Cô lập cũng không sao, trước mặt sinh mệnh, chuyện này đáng là bao, thầy thấy sao huấn luyện viên?"



Tôi có thể nói cái gì?



Huấn luyện viên đờ đẫn nói: "......Đúng, cậu nói rất đúng."



"Em cảm thấy không thể tiếp tục như vậy nửa," ánh mắt Ôn Kỳ vô cùng kiên định, "Em muốn dùng hết máu và nước mắt của chính mình, đổi lấy hòa bình yên ả."



"Hả, tốt." Huận luyện viên nhẹ nhàng rời khỏi, cảm thấy đám nghệ thuật gia đầu óc đều mang bệnh à!