Tôi Phải Đào Hôn

Chương 37 :

Ngày đăng: 12:17 30/04/20


Edit: Hắc Bạch



Beta: Chấm Than



Vào lúc Ôn Kỳ đăng tải trạng thái, người đã rời khỏi thủ đô.



Một phút sau, thông tấn khí như chọc phải tổ ong vò vẽ, bắt đầu liên tiếp nhận lấy công kích điên cuồng.



Đầu tiên là Miên Phong cùng Vân Thu, sau lại đến Cha Ôn cùng đại ca. Cậu hồi đáp từng người từng người, rằng bản thân đã quyết tâm thì sẽ không thay đổi, nhân sinh nhất định phải có ý nghĩa, cùng với chết lặng mà sống, không bằng làm ngọn lửa chói lóa. Cậu sẽ chiếu cố bản thân thật tốt, khi trở về sẽ mang đặc sản về cho mọi người.



Người Ôn gia quả thực chỉ muốn từ trong màn hình kéo người ra, giữ chặt đầu nhấn xuống nước lắc cho ra bã.



Mẹ nó có thể sống sót trở về hay không mới là vấn đề, lại còn tính đến việc mang đặc sản!



Lại nói ở chiến khu còn có cửa hàng bán đặc sản hả!



Đại ca đè ép lửa giận, tận lực bình tĩnh nói: "Em bây giờ đang ở đâu? Anh sẽ phái bảo tiêu đến đó, em phải sống thì mới có thể cứu vớt được nhiều người, muốn đến chiến khu cũng được, nhưng phải mang theo bảo tiêu, nghe lời."



Ôn Kỳ đương nhiên biết bảo tiêu mà đến khẳng định sẽ trói cậu lại ngay lập tức, mặt đầy nghiêm túc nói: "Không, tham gia tổ chức cứu viện này là ý nguyện cá nhân của em, sao có thể liên lụy đến bọn họ được?"



Đại ca thuận theo quan điểm của cậu nói: "Bọn họ chọn làm bảo tiêu, đấy chính là ý nguyện cá nhân của bọn họ."



Ôn Kỳ nói: "Nhưng em cảm thấy bọn họ muốn sống một cuộc sống an nhàn, em không thể quá ích kỷ, đừng nói nữa cứ như vậy đi, chờ em về mang đặc sản cho mọi người." Dứt lời liền ngắt kết nối.



Đại ca: "......"



Ôn gia những người khác: "......"



Đại ca kém chút nữa là đập nát thông tấn khí.



Cha Ôn gấp đến độ xoay quanh, sâu sắc cảm thấy người nào đó không phải bị đánh thuốc thử gì gì đó mà như vậy, mà là bị người ta dùng phóng xa làm hư đầu óc. Ông hỏi: "Cha, vậy phải làm sao bây giờ?"



Ôn gia gia sống đến bây giờ vẫn chưa thấy qua nhị thế tổ nhà nào có thể thần kinh đến trình độ như Ôn Kỳ, ông chậm rãi hít thở, cố gắng đè xuống lửa giận nơi đáy họng, trầm giọng nói: "Phái người đi đến tổ chức cứu viện nhân đạo gần đây nhất tìm xem, cũng tìm xem trong cái tổ chức thằng bé đã quyên góp tiền đi."



Cha Ôn nói: "Được."



Ôn gia gia nói: "Thuận tiện hỏi Hạ gia bên kia thế nào."



Cha Ôn đáp lời, nhanh chóng đi tìm hộ vệ.



Hạ gia gia lúc này đã đến trường học.



Từ việc Tần phó chủ nhiệm dẫn người đến trường học tập kích đến dòng trạng thái của Ôn Kỳ, trung gian như ông ngay cả thời gian thở dốc cũng không có.


Một lúc sau Hạ Lăng Hiên mới buông tay xuống, trả lời: Được.



Ôn Kỳ cũng không vội lên đường, liền vừa đi vừa chơi, chậm rãi đến Đàm Diệc.



Thế giới này có diện tích lục địa quá lớn, quá nhiều nơi phù hợp để sinh sống, cho nên ngoại trừ một số rất ít khu vực đặc thù thưa dân, đại đa số nhân loại ở nơi này đều mang cùng một màu da, ngôn ngữ lại thống nhất, mặc dù vẫn còn nhiều quốc gia vẫn bảo lưu ngôn ngữ của mình, nhưng chỉ cần biết được một ngôn ngữ cơ bản thông dụng, liền có thể đi khắp đại lục.



Đàm Diệc cũng là một trong những quốc gia sử dụng ngôn ngữ riêng của mình, đồng thời rất tôn sùng văn hóa dân tộc, người tới nơi này nếu không thể hòa nhập văn hóa của họ, sẽ bị xa lánh nghiêm trọng.



Ôn Kỳ từ trên mạng tra xong tư liệu, liền tìm một cửa hàng mua quần khố.



Bởi vì tại Đàm Diệc, nam nhân đều phải mặc quần khố "xanh xanh đỏ đỏ".



Tuy nhiên bởi vì chiến loạn, kinh tế không hỏi bị phá hủy, thương phẩm nơi này phần lớn đều là làm ẩu, trình độ văn hóa của người thiết kế khố có thể không được cao, hoặc là họ đang trong kì "trung nhị", chỉ thấy đống quần khố bên trên được in dòng chữ quốc tế thông dụng, đều theo phong cách "Cho ta một nam nhân", "Làm chết ngươi".(*)



(*: thật ra chỗ này còn thiếu 你个小婊砸 nhưng mà tui không hiểu lắm, ai hiểu có thể giúp mình, không thì đợi beta giúp vậy =)))



Ôn Kỳ tại gian hàng ô ngôn uế ngữ này chọn mất nửa ngày, cuối cùng chọn cái khó có câu tuyên ngôn đầy ngu ngốc - ta thao toàn vũ trụ - mặc vào.



_Hết chương 37_



Tác giả có lời muốn nói: Tiểu kịch trường vô trách nhiệm ~



Phóng viên: Tổ chức khủng bố đã có những hành vi vô cùng tàn bạo, lúc này đã xuất hiện một học sinh đến thu thập kẻ lãnh đạo bọn chúng, chúng ta hãy cùng nhau xem lại khoảnh khắc đó.



Bên trong thủ độ đang bận tâm về một vị xà tinh bênh, bấy giờ thấy tin tức chiến loạn, mọi người ai nấy đều lo lắng lo lắng.



Chỉ thấy video bắt đầu phát.



Một nam nhân mặc quần khố bảy sắc cầu vồng, đeo mặt nạ cầm súng, hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang dẫn dắt một đám tiểu đệ đằng đằng sát khí xông về phương xa, trên quần có in hàng chữ: Ta thao toàn vũ trụ!



Cha Ôn: "......"



Đại ca: "......."



Vân Thu: "......."



Miên Phong: "........."



Huấn luyện viên: "........"



Lớp trưởng: "........."



Chờ đã, thân ảnh người này trông thật quen mắt!