Tôi Vẫn Luôn Đi Theo Cậu
Chương 1 :
Ngày đăng: 11:30 19/04/20
Edit: Ngũ Ngũ
Reloader: tiểu BạchMột bảo vệ cổng trường ngày hôm qua chết rồi.
Hắn bị treo trên cột cờ ở phía trước quảng trường.
Cột cờ rất cao, không có người kéo là không thể lên được, nhưng phía cảnh sát giám định là tự sát.
Vụ án kỳ lạ cùng chân tướng không hợp lý, làm toàn bộ trường học đều xôn xao.
Người bảo vệ đó vừa cao lớn lại vừa khỏe mạnh, không có vợ con, bình thường thái độ rất hung hăng, hiện tại đột nhiên chết đi, cũng không có ai thấy đau buồn quá, đều chỉ đang nhốn nháo bàn luận.
Nhất là những sinh viên ngày hôm qua còn trông thấy bảo vệ cổng, bị ánh mắt của hắn lia tới, hiện tại đều đang rất sợ hãi, bảo vệ cổng sinh long hoạt hổ (*ý chỉ người khỏe mạnh), thoạt nhìn không có một điểm giống với người đang bi quan chán đời.
Các đồng nghiệp làm chung với bảo vệ cổng càng kinh ngạc hơn.
Hôm đó trực ca đêm có hai người, một bảo vệ khác về sau quá mệt, ngủ quên mất, tỉnh lại phát hiện trong phòng chỉ còn một mình mình, còn nghĩ rằng đối phương không có nghĩa khí, bỏ mặc hắn đi về một mình.
Buổi sáng cảnh sát tới gặp hắn, mới hay tin người đã chết.
Tại sao lại tự sát, còn treo cao như vậy.
Chưa đầy một buổi sáng, cột cờ ở quảng trường là nơi kiêng kị trong trường học, ban ngày còn đỡ, trời vừa tối, lúc đi ngang qua sẽ rất sợ hãi, vài người nhát gan còn thà rằng đi đường vòng.
Kỷ Thiều cùng mấy người bạn chung ký túc xá từ cổng sau trường học tiến đến, lúc đi ngang qua quảng trường, bọn họ đều yên lặng không lên tiếng.
Trần Hạo nhe răng: “Có đi hay không?”
Phương Hiển đang nhìn điện thoại, “Đi chứ, trận bóng sắp bắt đầu rồi.”
Kỷ Thiều không có ý kiến, hắn đi lên phía trước, Thôi Ngọc một đường đi theo, giống như một cái đuôi, “Cậu đi chậm một chút, chờ tôi với.”
Âm thanh bên tai rất nhẹ, Kỷ Thiều cảm thấy có chút bất đắc dĩ, chân bị thương còn muốn cùng hắn đi ra ngoài, hắn thả chậm bước chân, người phía sau thở ra một hơi.
“Ngày mai có muốn đến bệnh viện khám thử hay không?”
Thôi Ngọc lắc đầu, “Không cần, hai ngày nữa là tốt rồi.”
Biết tính cậu cố chấp, Kỷ Thiều cũng không nói nữa.
“Cột cờ này thực con mẹ nó cao ah…” Trần Hạo ngửa đầu nhìn, “Các cậu thử nói xem bảo vệ cổng làm cách nào leo lên được, rồi lại đem đầu mình treo trên đó?”
Kỷ Thiều không lên tiếng, một người căn bản không thể leo lên đấy, nhưng cảnh sát đã chứng thực đây là vụ tự sát.
“Tôi từ nhỏ đã thích leo trèo, nhưng cột cờ này tôi không thể leo lên được, nhiều lắm là có thể trèo lên được một phần ba.” Trần Hạo vẫn còn đang xem xét, “Tôi đoán phía cảnh sát nhất định là phát hiện ra sự tình quỷ dị gì đó, sợ hù dọa đến chúng ta, nên nói thành tự sát.”
Trần Hạo trừng mắt, “Cái gì? Sao tôi lại không biết?”
Rồi hắn vỗ ót mình một cái, “Hay là lúc đó tôi đang ngồi trong WC nên không biết?”
Kỷ Thiều cúi đầu hì hụp ăn mì, không bị ảnh hưởng.
“Đúng là vậy.” Thôi Ngọc để đũa xuống, “Tiểu tử, cậu sang phòng bên cạnh mượn đi.”
Cậu còn chưa nói xong, Trần Hạo đã vội chạy đi.
Không lâu lắm, hương vị chua cay lập tức tràn ngập ký túc xá, áp đảo tất cả các mùi khác.
Kết quả trận đấu không có gì ngoài dự đoán, Phương Hiển cầm mấy tệ trên bàn, vừa thay giày vừa nói, “Có ai muốn mua gì không?”
Trần Hạo lớn tiếng kêu gào, “Hai cái bánh bao!”
Phương Hiển cũng hỏi thăm Kỷ Thiều cùng Thôi Ngọc.
“Một cái trứng luộc nước trà.” Kỷ Thiều đang uống nước, “Cũng mua cho Thôi Ngọc một cái.”
Trần Hạo nói đùa, “Kỷ Thiều, Thôi Ngọc, hai người nếu có lúc nào đó lĩnh giấy chứng nhận về, tôi cũng sẽ không cảm thấy kỳ quái.”
Cũng cùng là bạn học, nhưng quan hệ giữa hai người này còn tốt hơn hai chữ bạn học gấp nhiều lần.
Có chuyện gì cũng đều vươn tay tương trợ, loại tình bạn này Trần Hạo rất hâm mộ.
“Lĩnh chứng nhận?” Kỷ Thiều không phản ứng kịp, “Chứng nhận gì?”
Trần Hạo cười ha ha, “Chứng nhận kết hôn ah!”
Kỷ Thiều bị sặc, hắn vịn lấy mép bàn ho khan, ho đến mặt đỏ rần, “Mẹ kiếp, nói nhảm cái gì đó!”
Lời tương tự như vậy hắn đã nghe qua không ít, lúc học cấp hai, mọi người thường đùa giỡn qua lại, nhưng bây giờ nghe thấy lỗ chân lông đều muốn nổ tung, hắn và Thôi Ngọc là huynh đệ, lĩnh chứng nhận cái rắm, quá buồn nôn rồi.
Thôi Ngọc rũ tầm mắt sửa lại cái bàn, không nói chuyện.
Sau khi tắt đèn Kỷ Thiều bò lên giường đắp chăn, nhìn Thôi Ngọc nằm ngủ ở phía đối diện với hắn, còn có thể nghe thấy tiếng hít thở đều đều của đối phương.
Đêm đó Kỷ Thiều không ngủ được, hắn không nói cho bất cứ ai, về việc rạng sáng hai giờ, hắn bị đau bụng, sau khi trở về từ WC, lúc đi ngang qua cửa sổ nhìn xuống.
Hắn thấy bảo vệ cổng chạy về phía quảng trường, giống như vội vàng chạy đi đầu thai.
*Ngũ Ngũ: lần đầu edit truyện hiện đại, thật cmn khó, quên chuyển ngữ ta-ngươi thành tôi-cậu. Truyện này có nhiều đoạn hơi rợn nhưng mà cũng có chút hài. Bé thụ thì ngoan lắm nên bà con yên tâm nếu muốn né ‘nữ vương thụ’.