Tôi Vẫn Luôn Đi Theo Cậu

Chương 10 :

Ngày đăng: 11:30 19/04/20


Edit:Ngũ Ngũ



Reloader: tiểu Bạch



Phương Nghị ngồi trong phòng hút hết cả hộp thuốc, thoáng vuốt lại mái tóc lộn xộn, cầm chìa khóa xe chạy ra ngoài, dựa theo địa chỉ tìm được một cô nhi viện mà lúc còn sống Ngô Lị Lị thường hay đến.



Bà viện trưởng biết được thân phận cùng mục đích đến đây của Phương Nghị, nên bà rất phối hợp, hỏi gì đáp đó, câu trả lời rất rõ ràng rành mạch.



“Lị Lị con bé đó lần trước đến đây còn nói muốn quyên góp cho viện mười cái máy tính.” Bà lau khóe mắt, “Trời ơi, tuổi còn trẻ mà sao lại…”



Phương Nghị nhìn con kiến bò dưới đất, “Viện trưởng, lần đó Ngô Lị Lị đến có biểu hiện nào bất thường không?”



“Không có.” Bà viện trưởng nghĩ nghĩ, “Cô ấy rất vui vẻ, kéo tay tôi nói mình sắp kết hôn, còn nói bạn trai của cô đối xử với cô rất tốt, người nhà đối phương cũng rất chiếu cố cô.”



Một cô gái rất hạnh phúc tại sao lại tự sát?



Phương Nghị nhặt nhánh cây bên chân lên đẩy đẩy con kiến đang bò chậm về phía trước, rốt cuộc là tại sao…



“Viện trưởng, bà có tin trên đời này có ma quỷ không?”



Hắn đột nhiên hỏi câu này trước mặt bà lão gần 70 tuổi.



Biểu cảm trên mặt của bà thay đổi, sau đó lại lập tức nở nụ cười hiền lành, “Cảnh sát Phương gặp phải chuyện gì khó khăn sao?” Ánh mắt của bà chất chứa tang thương, phảng phất như là xuyên qua gốc cổ thụ già phía trước, ngóng nhìn một thứ gì đấy, “Ma quỷ đều là do con người bịa ra.”



Phương Nghị nhíu chặt mày, thần sắc nơi đáy mắt thay đổi bất định, thật sự như vậy sao?



Hắn tiếp nhận rất nhiều vụ án, trên tay đã từng dính máu, nếu như người sau khi chết thật sự biến thành ma quỷ, thì những người đó đã sớm hóa thân thành lệ quỷ đến tìm hắn rồi.



Bà viện trưởng thấy người trẻ tuổi không nói lời nào, bà nheo hai mắt phủ đầy nếp nhăn nói, “Cảnh sát Phương, không còn sớm nữa.”



Phương Nghị hoàn hồn, nhưng hắn chưa có đi ngay, “Viện trưởng, Ngô Lị Lị có thói quen nào không? Là kiểu có chút khác người thường ấy?”



Thật lâu sau, bà viện trưởng lắc đầu, “Hình như không có.”
“Cảnh sát Phương, anh đến tìm tôi có chuyện gì?”



“Không có gì, chỉ muốn hỏi một chút,” Phương Nghị nhấp một ngụm trà, Anh và Ngô Lị Lị đã quen nhau bao lâu rồi?”



Trần Vũ cảm thấy kỳ quái, Lị Lị không phải là tự sát sao? “Hơn ba năm rồi.”



“Anh hiểu cô ấy nhiều không?” Phương Nghị hỏi lại câu hỏi mà khi nãy đã hỏi qua bà viện trưởng, “Ngô Lị Lị có thói quen gì khác người hay không?”



Trần Vũ suy tư, “Lị Lị có bệnh mộng du, cái này có tính không?”



Hắn nói xong liền nghẹn ngào.



Phương Nghị không biết an ủi người khác, chỉ qua loa động viên vài câu.



Chạy bên ngoài đến khi trời tối, Phương Nghị mới trở về nhà, tâm tình trước giờ chưa từng trầm trọng như vậy, chủ nghĩa duy vật của hắn bắt đầu dao động rồi.



Lúc vào phòng mở ngăn kéo ra nhìn, vẻ mặt Phương Nghị biến sắc, hắn lớn tiếng hỏi ra ngoài cửa, “Mẹ, mẹ mở ngăn kéo của con hả?”



Mẹ Phương vội vàng lau tay đáp, “Không có.”



Phương Nghị đóng tủ lại, “Mẹ, trừ mẹ ra, buổi chiều còn có ai vào phòng con không?”



“Là tiểu Hiển.” Mẹ Phương nói, “Nó tới tìm con, nói có chuyện cần bàn, con không ở nhà, nên nó vô phòng đợi con một lát rồi đi.”



“Sao vậy? Mất cái gì hả?”



Phương Nghị vuốt vuốt mái tóc, khoác áo, chạy nhanh ra ngoài.



Cùng một thời gian, trong ký túc xá, cửa đóng chặt, Kỷ Thiều và Thôi Ngọc, Phương Hiển và Trần Hạo đứng đối diện với nhau, sắc mặt bốn người cực kỳ quái dị, trên sàn nhà trước mặt bọn họ có một trang giấy.



Toàn thân Kỷ Thiều rét run, hắn thấy tên của Trương Đại Hổ trên đó.