Tôi Vẫn Luôn Đi Theo Cậu

Chương 13 :

Ngày đăng: 11:30 19/04/20


Edit: Ngũ Ngũ



Reloader: Tiểu Bạch



Liễu Thần chỉ vào đầu giường, chỗ đó có 2 con số – 35



“Có ý gì?” Kỷ Thiều nhíu mày, “Biển số nhà sao?”



Liễu Thần lắc đầu, “Không biết.”



Hắn khom người nhìn kĩ, hình như là do móng tay cào ra.



Trong phòng đột nhiên có tiếng động rất nhỏ vang lên, lỗ chân lông của Liễu Thần dựng hết lên, tinh thần khẩn trương cao độ, “Tiếng gì vậy?”



Kỷ Thiều nhìn dưới bàn, “Là con chuột.”



Có lẽ là do bọn họ đến, nên con chuột kia bị kinh động chạy loạn.



Thôi Ngọc đứng sát vào Kỷ Thiều, thấy hắn không nhúc nhích, nên cọ cọ vào hắn.



Trong mũi đều là hương vị khó ngửi, Liễu Thần mặt mày trắng xanh, “Móa, thực buồn nôn!”



Kỷ Thiều nhìn quanh căn phòng, “Liễu Thần, còn muốn tìm nữa hay không?”



Liễu Thần cắn răng, “Tìm!”



Nhưng vấn đề là cũng không biết tìm cái gì.



Hắn ngồi xổm xuống nhìn phía dưới giường, bên dưới chất chồng đồ vật lộn xộn, nào là cặp da, giấy lộn, cờ lê, đồ khui nắp chai, thứ gì cũng có.



Còn có một thùng giấy bên trong chợt phát ra âm thanh rẹt rẹt, như là có người đang cào một cái, Liễu Thần ngưng thở, bị dọa nói không ra lời, tiếp theo chỉ thấy một con chuột từ trong thùng chạy ra.



Sắc mặt Liễu Thần trắng bệch, thiếu chút nữa hắn không không chế nổi mình.



“Ở đây nhiều chuột thật.” Kỷ Thiều kéo cái ghế ở trong góc ra, nhìn ảnh chụp trên tường, Thôi Ngọc cũng đi theo.



“Thôi Ngọc, quỷ cậu còn không sợ, sao lại sợ chuột nhỉ?”



“Ai nói tôi không sợ quỷ?” Thôi Ngọc thở rất nhẹ.
Thôi Ngọc cười khẽ, “Tôi đoán.”



Trần Hạo trợn mắt, hắn nghểnh cổ hỏi, “Kỷ Thiều, cậu với Từ Thiến bộ có chuyện hả?”



“Hửm?” Kỷ Thiều từ trong mũi phát ra âm thanh, cũng không có tiếp theo nữa, đợi đến khi Trần Hạo cảm thấy cái cổ hơi đau, mới nghe được tiếng ngáy vọng xuống.



Vẻ mặt Trần Hạo cmn.



Lúc hắn đi ra ngoài cũng thấy Thôi Ngọc lên giường rồi, nhịn không được nói, “Trời còn chưa tối, hai người sao đi ngủ hết rồi?”



“Hơi mệt.” Thôi Ngọc mở chăn ra, nằm xuống.



Cửa ký túc xá vừa đóng, Thôi Ngọc mở mắt ra, cậu nhìn chằm chằm vào ban công, đôi mắt hẹp dài nheo lại.



Bỗng nhiên, rèm cửa như bị gió lớn thổi qua, đung đưa mãnh liệt, trong chốc lát chợt dừng lại.



Thôi Ngọc ngồi dậy, quay đầu ngắm Kỷ Thiều, cậu đưa tay chạm vào đầu mày đang nhăn lại của đối phương, ngón tay khẽ vuốt.



Bên kia, Liễu Thần về nhà, đi đến nửa đường hắn bỗng đụng vào một thiếu niên, từ trong túi rơi ra một vật, rớt trên vũng bùn.



Trên đất là một cái gương, to cỡ lòng bàn tay, kiểu dáng cổ xưa, mặt sau bị úp lên, trên đó có khắc rất nhiều hoa văn đan xen.



Liễu Thần sững sờ cúi đầu, quá kỳ quái, hắn lấy cái gương từ phòng của Trương Đại Hổ mang đi hồi nào chứ?



“Anh đẹp trai, tôi thấy ấn đường của anh biến thành màu đen, đại hung…”



Gần đây thần kinh của Liễu Thần đặc biệt mẫn cảm, hắn nghe được hai chữ đại hung, mặt liền tối sầm, mấy câu nói nhảm này lại làm cho hắn sợ khiếp vía, hắn cố ý nhìn hai bên một chút, “Ai? Là ai đang nói chuyện!”



Thiếu niên, “…Tôi.”



“Ơ là cậu à.” Liễu Thần hơi xấu hổ, “Đùa kiểu gì vậy, không thú vị chút nào.”



Hắn hừ một tiếng, bỏ lại thiếu niên ở phía sau.



“Sao ai cũng như vậy nhỉ, bộ tưởng lớn lên đẹp trai rất giỏi à?”



Thiếu niên nhún nhún vai, nhặt cái gương lên, ngón tay sượt qua, sau một giây những bùn đất dính trên đó biến mất toàn bộ, hắn thích thú cười cười, bỏ cái gương vào trong túi áo.