Tôi Vẫn Luôn Đi Theo Cậu

Chương 15 :

Ngày đăng: 11:30 19/04/20


Edit: Ngũ Ngũ



Reloader: Tiểu Bạch



“Kỷ Thiều, Thôi Ngọc, các cậu có chuyện gì sao?”



Liễu Thần dời mắt khỏi điện thoại, nhìn về phía Thôi Ngọc và Kỷ Thiều.



Đang đứng ở cửa, nhưng Kỷ Thiều không có bước vào, ánh mắt quan sát Liễu Thần, mang theo tìm tòi nghiên cứu, “Buổi sáng cậu bị ngất.”



“Tôi cũng không biết chuyện gì xảy ra.” Vẻ mặt Liễu Thần áy náy, “Cũng may Phương Phương không sao, nếu không tôi cũng không biết làm sao bây giờ.”



Bỗng nhiên hắn nhìn Thôi Ngọc, thoáng nở nụ cười.



Nụ cười kia không rõ ràng, rất nhanh đã biến mất, nhưng bị Kỷ Thiều bắt gặp, hắn quay đầu nhìn Thôi Ngọc, Thôi Ngọc cũng nhìn hắn, “Sao?”



Kỷ Thiều lắc đầu.



“Các cậu có về nhà không?” Liễu Thần bỏ di động vào trong túi, “Mua vé xe chưa?”



Hắn lại cười cười, “Chỗ bán vé ở Nam Đại người xếp hàng rất nhiều, tốt nhất nên đi sớm một chút, chậm trễ sẽ không mua được.”



Vé xe? Sắc mặt Kỷ Thiều thay đổi, hắn quay đầu đi, Thôi Ngọc cũng đi theo.



“Thôi Ngọc.” Liễu Thần gọi, “Kỷ Thiều vẫn ổn chứ? Tôi thấy bộ dáng vừa rồi của cậu ấy hình như có việc rất gấp, có phải do…”



“Không biết.” Thôi Ngọc dừng lại, chặn ngang lời của hắn.



“Còn có chuyện cậu không biết hay sao?” Liễu Thần vẫn còn giữ nụ cười trên mặt, “Kỷ Thiều ở đâu, cậu ở đấy, cậu không phải vẫn luôn đi theo cậu ấy sao?”



Hắn cầm ly nước lên uống, ngón út nhếch lên.



Thôi Ngọc nhàn nhạt nhìn thoáng qua, xoay người, cậu đi đến bên cạnh Kỷ Thiều, “Sao vậy?”



“Không tìm thấy vé xe.” Kỷ Thiều lục lọi ngăn cặp, dốc ngược lên đổ hết toàn bộ đồ đạc ra bàn, hơi thở của hắn có chút nặng nề.



Thôi Ngọc nhíu mày: “Cậu nghĩ kĩ lại xem, có phải để chỗ khác rồi không?”



Kỷ Thiều lắc đầu, không có khả năng, hắn nhớ rõ mình đã bỏ vé xe vào trong ngăn cặp.



“Ai lấy?” Thôi Ngọc đóng cửa lại, “Liễu Thần sao?”



Kỷ Thiều cau mày, không phải Liễu Thần, nếu là hắn lấy vé xe, vừa rồi cũng sẽ không trắng trợn nhắc tới như vậy.



Sẽ là ai?



Hắn nhìn Thôi Ngọc.



Người biết hắn lấy vé xe từ chỗ Trương Đại Hổ cũng chỉ có Thôi Ngọc.



Khóe miệng Thôi Ngọc hạ xuống, “Cậu nghi ngờ tôi.”



Kỷ Thiều im lặng, hắn trầm mặc càng làm cho bầu không khí trở nên căng thẳng.




Khóe miệng Thôi Ngọc cong lên, “Ừm.”



Kỷ Thiều, “…” Đau còn cười.



Rất nhanh đã đến 12h, Trần Hạo trở về, hắn vừa vào cửa, trên mặt là vẻ thống khổ, “Tôi bị gạt.”



Thôi Ngọc đang ngâm chân, nghe vậy ngẩng đầu dò hỏi, “Bị gạt cái gì?”



Kỷ Thiều đang nằm trên giường xem điện thoại cũng nhìn sang, ánh mắt trêu chọc, “Sắc?”



“Cái rắm! Đương nhiên là tiền!” Trần Hạo ôm mặt, “Cnm, sao tôi lại ngốc vậy chứ!”



Kỷ Thiều nhướn mi, “Gặp cướp hả?”



“Không phải cướp.” Trần Hạo nhảy tại chỗ hai cái, cắn răng nói, “Tôi đi miếu Thành Hoàng đụng phải một tên thầy bói, nói ấn đường của tôi biến thành màu đen, đại hung.”



“Con mẹ nó chứ tôi tin.” Trần Hạo nắm tóc, “Con mẹ nó tôi vậy mà tin!”



Kỷ Thiều, “…”



Thôi Ngọc, “…”



Trần Hạo trừng mắt, “Sao hai người không nói gì hết vậy?”



Kỷ Thiều và Thôi Ngọc tiếp tục im lặng, không biết nên nói cái gì cho phải.



“500 tệ!”



Trần Hạo khóc không ra nước mắt, 500 tệ kia là số tiền cuối cùng trong túi của hắn rồi, định mua vé xe lửa với một ít đồ mang về nhà, số còn lại tính mua thêm một bộ quần áo tặng cho em gái mà hắn đang theo đuổi.



Hiện tại thì hay rồi, vét hết người chỉ còn hơn hai mươi tệ.



Trần Hạo thê thảm nói, “Kỷ Thiều, Thôi Ngọc, hai cậu cho tôi mượn ít tiền nha.”



“Tiền không phải là vấn đề.” Kỷ Thiều ngồi dậy nửa người, “Trần Hạo, thầy bói kia nói với cậu cái gì?”



“Nói tên của tôi có bát tự âm, dễ bị mấy thứ bẩn thỉu quấn lấy, còn nói tôi tiền đồ vô lượng, nhất định phát tài.” Trần Hạo vẻ mặt đau khổ, “Vậy mà là quân ăn cướp, con mẹ nó chứ đúng là thói đời.”



Trước đây nếu hắn nhìn thấy mấy tay thầy bói, cho dù đối phương có nói cái gì hắn đều không thèm để ý, nhưng gần đây trường học chết hai người, lại cộng thêm tờ di thư không biết thật giả kia, nên hắn mới bị lừa.



Ký túc xá tối sầm, tắt đèn rồi.



Trần Hạo giật mình, hắn vội chạy ra mở cửa, để cho đèn ngoài hành lang chiếu vào.



“Không nói không nói nữa.”



Thời điểm này dễ suy diễn lung tung.



Thôi Ngọc đi đến đầu giường của Kỷ Thiều, “Đừng lo lắng.”



Cậu nhìn Kỷ Thiều, khẽ nói, “Tôi vẫn luôn đi theo cậu.”