Tôi Vẫn Luôn Đi Theo Cậu

Chương 19 :

Ngày đăng: 11:30 19/04/20


Edit: Ngũ Ngũ



Reloader: Tiểu Bạch



Bầu trời tối om, như một miếng vải đen cũ kỹ, không có ngôi sao nào.



Trên quảng trường có rất nhiều người, bọn họ mặc quần áo và đeo trang sức khác nhau, hoặc đứng hoặc ngồi, hoặc đi hoặc chạy, trong đó cũng không thiếu động vật, thanh âm ồn ào vang lên liên tiếp, lại không cảm thấy có một tia nhân khí nào.



Mấy đứa bé ở đằng kia chạy quanh cột cờ, trong miệng còn không ngừng reo hò, “Treo cao treo cao.”



Một bà lão lưng còng hỏi, “Treo trên kia là ai vậy?”



Cô gái tóc dài bên cạnh đáp, “Là một cảnh sác, tôi đã thấy mấy lần.”



Một phụ nữ trong ngực ôm một đứa bé cười khanh khách, “Tôi cũng đã gặp anh trai kia!”



“Vậy à?” Bà lão ồ lên một tiếng, “Sao lão chưa từng nghe thấy?”



Người phụ nữ ngẩng đầu, lộ ra một gương mặt hư thối nhìn thấy cả xương.



Người phụ nữ kia như không cảm thấy có gì không khỏe, “Hắn khác với chúng ta, không biết những chuyện kia.”



“Vậy sao treo ở trên đó?”



Một người đàn ông trung niên đi tới, thân thể cường tráng, nhưng khi nhìn xuống sẽ phát hiện trên bụng của ông ta có một vết rạch, nhất định đã bị cắt qua, còn có thể thấy ruột lòi ra ngoài.



Ông ta nhìn lên trên, “Không giống với chúng ta.”



“Hai người gần đây vì sao có thể chạy khỏi nơi này? Còn chúng ta lại không thể?”



“Có đại nhân ở đây.” Bà lão nói, “Ai cũng không chạy thoát được đâu.”



Người đàn ông đầu tiên thì có thể biết rõ, vì đã nhận được thông báo đào ngũ, người thứ hai vì nhớ nhung nhân gian, không muốn chết, bọn họ treo người giấy để nhắc nhở cô ta, kết quả vẫn không chịu đi, cuối cùng là bọn họ phải hỗ trợ kéo lên.



“Lúc còn ở nhân gian tôi có một tòa nhà mười tầng.”



Người đàn ông trung niên sờ sờ cột cờ, hắn là tự sát trên tầng cao nhất.
Liễu Thần từ phía sau chạy tới đột nhiên dừng lại, phảng phất như cái máy bị ngắt nguồn điện, từ trong cơ thể của hắn phát ra âm thanh của phụ nữ, “Các người thả tôi ra! Vất vả lắm tôi mới trốn ra được, chết cũng không muốn quay về!”



Trong cơ thể của hắn lại phát ra âm thanh của một người đàn ông thô lỗ, “Cô đã sớm chết rồi!”



Sau đó người phụ nữ bắt đầu khóc, “Thả tôi ra…”



“La hét cái gì? Ông đây cũng không muốn trở về tiếp tục bị trâu rừng giẫm nữa.” Hắn hùng hùng hổ hổ, “Cô tưởng cô không muốn trở về là có thể không trở về sao? Bị đại nhân bắt được, con mẹ nó xong rồi!”



“Anh chỉ là bị trâu rừng giẫm, còn tôi không phải!” Cô ta nổi điên hét, “Tôi sẽ bị một cái máng bằng đá lần lượt nghiền nát thành bùn đấy, van xin các người thả tôi…”



Người đàn ông mắng, “Đó là đáng đời cô!”



Lúc này ở trên quảng trường đã có mấy người chú ý tới chỗ của Liễu Thần, bọn họ mở miệng, “Đến rồi.”



Người đàn ông nói, “Đúng vậy.”



Tiếp theo từ cơ thể của Liễu Thần có một giọng nam khác vang lên, “Anh, cửa sắp đóng, nếu chậm sẽ không đuổi kịp.”



Hắn lo lắng nói, “Đường rất dài, em không biết đi, nhanh lên anh.”



Sau lưng Liễu Thần trồi lên ba bóng đen, hai cao một thấp, cái bóng thấp đó a a thét lên, tiếng kêu khủng bố.



“Tôi không…. A…”



Theo tiếng hét thê thảm của cô gái, bọn họ cùng nhau tiến vào hướng cơ thể của Kỷ Thiều.



Bịch một tiếng, Liễu Thần té ngã xuống đất.



Chỗ cột cờ, Phương Nghị nằm trên mặt đất, từ người hắn có một bóng đen đứng lên, là một ông lão.



Lão kia gầy như que củi, trong tay cầm một cái chìa khóa nhỏ dài, tay của ông ta run run, phảng phất như lúc nào cũng có thể rơi xuống, ông lão bỗng nhiên khàn giọng nói với Thôi Ngọc, “Dương thọ của anh ta đã hết!”



Một khắc sau liền hướng Kỷ Thiều chạy tới.



Quảng trường trống rỗng, Kỷ Thều ngã xuống, lại được một cánh tay đỡ lấy, Thôi Ngọc kéo hắn đến trên lưng, hết thảy khôi phục bình thường.