Tôi Vẫn Luôn Đi Theo Cậu

Chương 22 :

Ngày đăng: 11:30 19/04/20


Edit: Ngũ Ngũ



Reloader: Tiểu Bạch



Ngày nghỉ đó, Phương Hiển đi đến ký túc xá, bọn Kỷ thiều đều đang sửa sang lại hành lý.



“Các cậu về nhà có đổi số điện thoại không?”



“Đổi.” Trần Hạo nhe răng trợn mắt, “Đường dài lại dùng cho du lịch, đợi đổi rồi tôi sẽ nhắn tin cho các cậu.”



Phương Hiển nhai kẹo cao su, “Kỷ Thiều, Thôi Ngọc, hai cậu thì sao?”



Kỷ Thiều đang quấn tai nghe lại, “Tôi không đổi.”



Thôi Ngọc thì đang xếp giày, “Tôi cũng không đổi.”



“Vậy được.” Phương Hiển nói, đại học năm nhất nghỉ đông rất dài, có hơn một tháng, hắn cảm giác kì nghỉ đông này sẽ phát sinh chuyện gì đó, cho nên mới chạy tới ký túc xá.



“Hai người không sợ đốt tiền điện thoại à?” Trần Hạo nói, “Nhất là Kỷ Thiều cậu, cậu vừa trở về, sẽ không có biết bao nhiêu em gái điện thoại nhắn tin cho cậu đâu.”



Kỷ Thiều liếc phần gáy của Thôi Ngọc, “Có cái rắm ấy.”



Giữa trưa bốn người tại lầu hai quán ăn Kim Hân xả một chầu, chỉ là quán bình dân, bọn họ gọi lẩu uyên ương, chọn thêm cả một bàn đồ ăn.



“Tôi nói cho các cậu nghe.” Trần Hạo gắp miếng thịt dê, “Người nhà tôi bảo tôi đi đến xưởng của cậu cả giúp việc, nói là muốn để cho tôi rèn luyện, cmn, xưởng đó là sản xuất biển số xe đấy, các cậu nói tôi đến đó có thể rèn luyện ra cái gì? Còn không phải là khổ lao sao.”



“Biển số xe?” Kỷ Thiều trêu chọc, “Vậy sau này mua xe, có thể nhờ vả một chút.”



Trần Hạo trợn mắt, “Đợi có xe hẵng nói.”



Mọi người đều cười, có xe là khái niệm gì, chính là người giàu có, trùm một phương.



Chú út của Phương Hiển cũng rất trùm.



Động tác cầm miếng khoai tây chiên chợt dừng lại, Phương Hiển hỏi, “Thôi Ngọc, cổ tay của cậu làm sao đấy?”



Một câu này của hắn làm cho bầu không khí trên bàn có chút vi diệu.




Phòng chờ số 9 ngồi đầy người.



Kỷ Thiều và Thôi Ngọc đứng ngoài hành lang, đối diện là cửa soát vé.



“Chúng ta tìm chỗ ngồi.” Kỷ Thiều tay cầm cặp, tay kia túm ba lô của Thôi Ngọc, “Qua bên kia.”



Ti vi trên tường chiếu những quảng cáo vô bổ, xung quanh người người chen chúc, túi lớn túi nhỏ chồng chất khắp nơi, có không ít sinh viên cầm bản vẽ ở đằng kia, kẹp trong đám người, đặc biệt dễ làm người khác chú ý, thu hút không ít ánh mắt của mọi người.



Kỷ Thiều đem mp3 chỉnh đến âm lượng cao nhất, lấy tai nghe bên trái xuống, nhét vào tai Thôi Ngọc.



Động tác của hắn tự nhiên, khóe môi Thôi Ngọc cong cong.



Đợi trong chốc lát, đã bắt đầu soát vé rồi.



Kỷ Thiều và Thôi Ngọc đứng lên xếp hàng, phía trước có một đôi tình nhân đang quấn quít triền miên ôm hôn tạm biệt, dẫn đến ánh mắt của mọi người.



Nhàm chán nhìn hàng người đang xếp, Kỷ Thiều nhướn mi, “May mà chúng ta mua được ghế ngồi.”



Lúc này người so với dự đoán còn nhiều hơn, trong xe đoán chừng ngay cả không gian đổi chân cũng không có.



Thôi Ngọc hỏi, “Chúng ta ngồi toa mấy?”



“Hình như là số 5, tôi nhìn xem.” Kỷ Thiều từ trong túi móc ra vé xe, “Mười lăm.”



Hắn cho Thôi Ngọc đáp án.



Đáy mắt Thôi Ngọc bỗng nhiên xẹt qua cái gì đó, rất nhanh đã chìm xuống.



“Muốn ăn kẹo không?” Kỷ Thiều cất lại vé xe, mò ra một viên kẹo, “Trần Hạo cho đấy, vị táo, rất ngọt, tôi ăn hết một viên rồi, còn thừa một viên.”



Thôi Ngọc lột ra bỏ vào miệng, một bên má phồng lên.



Đôi tình nhân rốt cuộc cũng cảm thấy xấu hổ, cẩn thận tách ra, cô gái khóc đến mắt đều đỏ, làm như sinh ly tử biệt không bằng.



Cô gái đó ngồi chung toa với Kỷ Thiều và Thôi Ngọc, bọn họ đều cho rằng chắc chắn người rất đông, chờ xe mở ra mới phát hiện vậy mà vẫn còn nhiều chỗ trống.