Tôi Vẫn Luôn Đi Theo Cậu

Chương 26 :

Ngày đăng: 11:30 19/04/20


Edit: Ngũ Ngũ



Reloader: Tiểu Bạch



Y nhìn nốt ruồi son trên mi tâm của người em trai song sinh, thấy màu sắc của nốt ruồi kia càng ngày càng tái đen, “Cậu lại tự chui đầu vào rọ.”



Thôi Ngọc cười lạnh, chẳng thèm quan tâm.



“Hắn là của tôi, cũng chỉ thuộc về mình tôi.”



Y dùng ánh mắt thương hại nhìn Thôi Ngọc, “Cậu vẫn là tự lừa mình dối người như vậy.”



Sau một khắc, ngữ khí của y biến thành lăng lệ ác liệt, “Năm đó cậu dùng thân phận của tôi đi tiếp cận hắn, làm cho hắn buông lỏng cảnh giác, chiếm được tình cảm của hắn, khoản nợ này tôi còn chưa tính toán với cậu, vậy mà cậu còn ngu xuẩn không hiểu.”



Thôi Ngọc nâng khóe mắt, hai mắt hẹp dài hiện ra âm lãnh, “Thân phận của anh? Nếu không có anh cản trở, hại tôi làm tổn thương hắn, khiến cho hắn hiểu lầm tôi, anh lại thừa dịp có khoảng trống mà chen vào, thì tôi làm gì đến tình cảnh như vậy.”



Y trầm mặc, y cũng muốn người kia, không ít hơn em trai của mình bao nhiêu.



“Lần này tôi đã đến rồi, cũng sẽ không tay không mà trở về.”



Thôi Ngọc từ kẽ răng rít ra hai chữ, “Anh dám.”



“Cần tôi nhắc lại cho cậu?” Y nói từng chữ từng chữ một, thanh âm ôn hòa, lại sắc bén như dao, “Là cậu đem hắn bức đến hồn phi phách tán, tam giới không dung, nếu như không phải tôi lưu lại cho hắn một hồn phách, thì hắn vĩnh viễn sẽ không được siêu sinh.”



“Hiện tại tôi là chủ nhân của hắn.”



Câu nói kia lại làm cho nơi ngực trái của Thôi Ngọc nhói đau, một ngụm máu từ trong miệng phun ra.



“Tam giới mỗi người đều muốn giành hắn làm của riêng, không phải một người như cậu có thể ngăn cản được, vị bên trên kia lệnh cậu trở về.”



*Tam giới: dục giới, sắc giới và vô sắc giới.



Y nói xong bỏ đi, sau một khắc thân ảnh đã biến mất, xuyên qua những toa xe hỗn loạn, tìm kiếm người y muốn giành được.



Thôi Ngọc sắp phải rời khỏi, từ hư không truyền đến một tiếng kêu, “Thôi Ngọc.”



Mắt của cậu chứa cả một trời u ám, biến mất ngay tại chỗ.



Mà lúc này, các hành khách khác trong xe nôn nóng bất an, giống như là bị nhốt ở trong lồng chờ người xâu xé.



Tiếng hô ‘Giết người’ vừa rồi chính là của bác gái kia.



Bây giờ đang ở phía sau Kỷ Thiều.



“Dì à, có thể buông tay ra không?”



“Nới lỏng dì sẽ đứng không vững, chàng trai à, cháu giúp dì chút đi.”



“…”



Áo của Kỷ Thiều bị dùng sức nắm lấy, nhăn nhúm, hắn quay đầu nhìn bác gái, thấy đối phương không ngừng xoa bóp chân, tình huống không tốt lắm, “Dì à, dì đi có một mình sao?”



“Đúng vậy.” Bác gái thở dài nói, “Một mình thôi.”



Bà nhìn hai bên một chút, “Mấy bạn học của cháu đâu rồi?”



“Có lẽ ở phía sau.” Kỷ thiều chỉ chỉ tay, “Muốn qua đó ngồi không?”



Bác gái vội nói, “Cám ơn nha chàng trai.”



Kỷ Thiều vịn bác gái di chuyển qua cái ghế đối diện, những người xung quanh đều không có chỗ ngồi, cái ghế này vậy mà lại để trống.



Bác gái hình như là trong quá trình sợ chạy đến đau chân rồi, đi lại luôn cố hết sức, rất bất tiện.



“May mà gặp được cháu.” Bác gái hỏi Kỷ Thiều, “Cháu biết trên xe xảy ra chuyện gì không?”



Kỷ Thiều co rút khóe miệng, hắn còn chưa xác định được những người nào biết chuyện, nhưng hắn chắc chắn, âm thanh hồi nãy chính là của bác gái này.



Khẩu âm vùng Tứ Xuyên, giọng to mà dày, cho nên hắn ấn tượng rất sâu.



“Dì à, không phải là dì hô sao?”



Bác gái sửng sốt, bà chợt nói ra một câu khó hiểu, “Tôi hối hận rồi…”



Kỷ Thiều nhìn chằm chằm vào gương mặt bà ta, hơn 40 tuồi, ăn mặc quê mùa, da dẻ sần sùi, khẳng định là phụ nữ ở nông thôn, tình huống này nên là hoảng sợ luống cuống, nhưng bác gái này lại rất bình tĩnh.



Chỉ là lặp một lần rồi lại một lần, “Tôi hối hận rồi.”



Kỷ Thiều vờ như vô tình hỏi, “Dì à, dì hối hận chuyện gì?”



“Hối hận ngồi xe lửa.” Bác gái chà xát da tay thô ráp, “Vốn là dì muốn ngồi xe khách cho an toàn, lại nghĩ đến chưa từng ngồi xe lửa, liền đi mua vé, ai ngờ lại gặp việc này.”



Kỷ Thiều nói, “Dì à, xe khách không thể an toàn hơn xe lửa đâu, so ra còn ngồi kém thoải mái hơn, lần này nếu không vừa ý, thì lần sau dì đổi lại là…”



Bác gái lắc đầu, cắt ngang lời Kỷ Thiều, “Đã chậm rồi…”



Kỷ Thiều nhướn mi, sao lại chậm?




Kỷ Thiều thiếu chút nữa đã nuốt viên kẹo luôn rồi.



Hắn ngừng thở, âm thầm quan sát cô gái xa lạ phía đối diện.



Cô gái nói, “Pha Châu.”



Kỷ Thiều cảm giác mình bị dọa đến độ cao mới rồi, hắn vậy mà bình tĩnh nghe người đàn ông trung niên và cô gái nói chuyện phiếm, ngươi tới ta đi.



Ông ta nhìn qua cửa sổ thủy tinh, “Gặp sương mù là hiện tượng không tốt, quá không an toàn rồi, quỷ mới biết lúc lái xe có bị hoa mắt gì không.”



Phòng nghỉ chỗ cửa xe, mấy nhân viên tàu thần sắc hoảng hốt, chính là vẻ mặt kinh hãi quá độ.



Người đàn ông trung niên ngậm điếu thuốc, “Ta đi xem.”



Không chỉ ông ta, mà nhiều hành khách khác cũng chú ý tới.



Rất nhanh, Kỷ Thiều đã nghe được, người chết là một nhân viên tàu, nghe nói là bị nhồi máu cơ tim.



Người đàn ông cầm điếu thuốc trở về, “Đáng đời.”



Ánh mắt Kỷ Thiều quét về phía ông ta, nhân viên tàu kia chính là một trong những người tham dự cuộc ẩu đả, người này còn là một tay đấm chính.



“Tay của cậu chảy máu.”



Âm thanh dịu dàng bên tai ngắt ngang dòng suy nghĩ của Kỷ Thiều, hắn nâng mắt, một miếng băng cá nhân đưa tới trước mặt hắn.



Kỷ Thiều không biết mặt mình nên có biểu cảm gì đối với cô gái này, hắn vươn tay tiếp nhận miếng băng dán lên miệng vết thương, hắn chợt cảm thấy nếu như đối phương thật sự là quỷ, cũng sẽ không làm hại hắn.



Cô gái thoáng nở nụ cười thân thiện.



Vẻ mặt của Kỷ Thiều cũng theo đó thả lỏng một chút.



Người đàn ông trung niên cầm ly trà lên hớp một ngụm, “Muốn uống chút trà ngon thì không nên chọn trà Thanh Diệp, thật là không đáng tin.”



Đột nhiên, tiếng cảnh báo chói tai réo rít vang lên, ngay tại lúc mọi người đang bối rối không biết đã xảy ra chuyện gì, thì hai bên thành xe bị va chạm mạnh.



Sau đó trong thoáng chốc, toa xe bị biến dạng cực độ, cả người cũng thế.



Người duy nhất không bị ảnh hưởng là Kỷ Thiều, hắn dường như đang nhìn thấy một vùng máu tanh, cả người như lạc vào cảnh giới khác.



Hắn nhìn người đàn ông trung niên mới một khắc trước vẫn còn oán trách hương vị lá trà ngon dở đã bị đánh bay đến bên kia, cô gái thì nằm trong vũng máu, phần eo bị lõm xuống, như trái bóng cao su bị xẹp, thịt cùng nội tạng lòi ra bên ngoài.



Kỷ Thiều ngay cả thở cũng đã quên.



Cô gái nằm trong vũng máu đột nhiên chuyển động, Kỷ Thiều trợn mắt nhìn cô gái đó đang bò về phía chân của mình, bàn tay máu chảy đầm đìa cầm lấy ống quần của hắn.



“Tôi… Muốn… Nhìn… Nhìn… Nó… Lần… Nữa… Cầu… Cậu…”



Kỷ Thiều mở choàng mắt, hắn ngồi trong xe, hành khách xung quanh đang để hành lý lên kệ, rất ồn ào.



Chỉ mới vừa lên xe.



Đối diện là hai ông bà cụ, mà không phải là cô gái chẻ tóc đều hai bên, cũng không có người đàn ông mặc áo kiểu Tôn Trung Sơn, người xung quanh cũng không nhìn lấy Kỷ Thiều một cái.



Hai ông bà cụ đang nói chuyện phiếm.



“Xe này với xe trước kia chỉ kém có một số, ông còn nhớ rõ không?”



“Đúng vậy, sao lại không nhớ, chiếc xe kia mười mấy năm trước đã xảy ra sự cố, đụng với một chiếc xe vận tải.” Ông lão dường như có chút sợ hãi, “Chết rất nhiều người.”



“Có phải cùng cái lần nhân viên tàu lỡ tay đánh chết hành khách?”



Lối đi nhỏ bên cạnh có người nói chen vào.



Những người khác cảm thấy hứng thú nghe, ngừng động tác đang sửa sang hành lý lại.



“Tôi có một thân thích ngồi trên chiếc xe kia, nằm trong số rất ít những người bị trọng thương, vẫn còn sống, bà ấy kể lúc đầu có một nữ nhân viên tàu đẩy xe thức ăn đi về phía lối nhỏ, cùng mấy người đàn ông phát sinh tranh chấp, hai bên mắng chửi vô cùng kịch liệt, trưởng tàu dẫn người tới ngăn lại, kết quả song phương đã đánh nhau, có một người đàn ông trung niên bị đánh trúng vào chỗ hiểm.”



“Lúc ấy người đàn ông bị đưa đi, tất cả mọi người đều cho rằng ông ta chắc bị thương không nặng lắm, lại thấy việc cũng không liên quan tới mình, thân thích của tôi là bác sĩ, bà kể bà có chút hoài nghi bọn họ đã đánh chết ông ta.”



“Người thân thích đó còn đi tìm nhân viên tàu hỏi thăm tình huống của người đàn ông kia, nhưng không ai đáp lại rõ ràng, chỉ nói qua loa cho qua chuyện.”



“Cũng không lâu lắm, không biết là ai hô lên giết người rồi, tất cả mọi người đều chạy loạn, sau đó có thông báo là gặp sương mù, nên xe tạm ngừng chạy, sau đó có một người phụ nữ hơn 40 tuổi chết, là đập đầu ở…” Người nọ chỉ chỉ hướng toa-lét, “Chỗ đó, là chết ngay tại chỗ, về sau lại chết thêm một nhân viên tàu, chính là người đã đánh chết người đàn ông trung niên kia…”



Một cụ già bỗng nhiên ồ lên một tiếng, “Chính là ngày này, ngày mười bảy tháng một.”



Người mới vừa kể kia lại tiếp tục kể, “Nghe nói mỗi năm đến ngày này, chiếc xe kia đều sẽ xuất hiện, cũng lái theo quỹ đạo này, không biết có phải là thật hay không.”



Mọi người cười vang, “Đương nhiên là giả rồi, nào có chuyện quỷ quái như vậy.”



Nghe những lời nói bên tai, da đầu của Kỷ Thiều run lên.



Hắn cứng nhắc thò tay vào túi, muốn tìm điện thoại.



Sau một giây, vẻ mặt của hắn lộ ra kinh hãi, nhìn miếng băng cá nhân đang dán lên vết thương trên ngón trỏ.