Tôi Vẫn Luôn Đi Theo Cậu
Chương 42 :
Ngày đăng: 11:30 19/04/20
Edit: Ngũ Ngũ
Reloader: Tiểu Bạch
Bạch Vô Thường chủ động đi nhận lỗi, thái độ thành khẩn.
“Đại nhân, thuộc hạ có tội.”
Thôi Giác mí mắt cũng không nâng, “Tội gì?”
Bạch Vô Thường ttrong lòng lộp bộp, “Thuộc hạ lén sử dụng ý niệm của công tử.”
Đối với người khác mà nói, một ý niệm, không nằm ngoài hỉ nộ ái ố, tối đa nhất, bất quá chỉ là sống hoặc chết.
Nhưng mà, một ý niệm của Ly Sinh, có thể làm long trời lở đất.
Đây cũng là nguyên nhân làm cho một đám ở Tam Giới nhớ thương.
Bạch Vô Thường nói xong, phía sau lưng đều ướt.
Đứa bé kia là năm đó gã gặp được lúc mang lão viện trưởng ở cô nhi viện đi, vốn dĩ không có giao tiếp gì, không ngờ tới chính là, đứa bé kia có thể nhìn thấy gã.
Thậm chí còn không sợ gã, gọi gã là đại ca.
Về sau lại gặp được mấy lần, mỗi lần Bạch Vô Thường đều chơi với nó trong chốc lát, nó sẽ dùng ánh mắt tín nhiệm nhìn gã, đem đồ vật bảo bối nhất của mình đưa cho gã.
Không phải cái gì lớn lao, chỉ là mấy viên kẹo, có thể do để trong thời gian lâu rồi, giấy gói kẹo đều bị dính chung một chỗ.
Quỷ chỉ có thể nếm được vị chua cay, duy chỉ vị ngọt là nếm không ra.
Thời điểm Bạch Vô Thường ăn, như là đang nhai sáp, rất vô vị đấy, nhưng đứa bé kia không ngừng liếm liếm môi, cười hỏi gã có ngọt hay không.
Có lẽ là ở một khắc đó, Bạch Vô Thường động lòng trắc ẩn.
Đó là cảm xúc không thể có ở Bạch Vô Thường, lại hết lần này tới lần khác đã xảy ra.
Một khi đã ngoại lệ, Bạch Vô Thường liền vô thức xem đứa bé kia như em trai của mình mà đối đãi.
Lần này lúc biết được đứa bé kia sắp chết, Bạch Vô Thường dao động, dưới tình thế cấp bách, liền bí quá hóa liều.
Gã lợi dụng Kỷ Thiều.
Thôi Giác vẫn rũ mắt xuống như cũ, “Ngươi là cảm thấy cho dù hắn có làm chuyện đại họa gì, cũng sẽ không có chuyện gì đúng không?”
Tâm tư bị một câu vạch trần, da mặt Bạch Vô Thường nóng lên, quả thực gã cho rằng là như vậy, có Thôi Giác và Thôi Ngọc che chở, cho dù Kỷ Thiều có phạm bao nhiêu sai lầm, cũng sẽ không có ai dám khi dễ.
Thôi Giác hạ tay áo xuống, sổ ghi chép Sinh Tử trống không ở trước mặt của y, ý nghĩ của y khẽ động, ngày sinh tháng đẻ của Kỷ Cao Thụy liền hiện ra.
Từ lúc sinh ra cho đến chết đi, một số sai lầm hay thiện đức, đều được ghi lại tỉ mỉ.
Sau đó trong nhân sinh lại xuất hiện thêm một đứa bé, tên gọi Thập Lục.
Thôi Giác cũng không cần phải nhiều lời nữa, chỉ là ngồi ở trước án đường, vẻ mặt vẫn ôn hòa như trước, nhưng mà, bầu không khí trong điện lại vô cùng áp bức.
Trong phút chốc, toàn thân Bạch Vô Thường mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, gã mở miệng nói, “Thuộc hạ cam chịu bị phạt.”
Thôi Ngọc cười, “Tôi không gấp.”
Kỷ Thiều nói, “Vậy đợi lát nữa đi chung.”
Thôi Ngọc ừ, tiếp tục nhìn ánh mặt trời bên ngoài, tâm tình tựa hồ rất tốt.
Qua hơn 10 phút sau, người bán hàng nói, “Bà chủ của chúng tôi đến rồi!”
Vị khách kia rốt cuộc cũng yên tĩnh một chút.
Kỷ Thiều ngẩng đầu nhìn bên ngoài, đi tới là một người phụ nữ khoảng ba mươi mấy bốn mươi tuổi, hắn nuốt một ngụm nước bọt, giống hệt như bác gái ở trên tàu.
Giữa ban ngày ban mặt, hắn vẫn cảm thấy da đầu tê rần.
Không nghe người bán hàng nói thêm gì nữa, Kỷ Thiều bước lên, lướt qua Vương Nguyệt Địch.
Cánh tay của Vương Nguyệt Địch bị đụng một cái, bà trông thấy bên chân có một gói vải cũ, hình như bên trong bọc cái gì đó.
Nhiều người, cũng không biết là của ai đánh rơi.
Vương Nguyệt Địch nhặt lên, mở gói vải ra, bà kinh ngạc thốt lên, “Nhiều tiền như vậy.”
Tất cả đều là tiền cũ.
Buổi tối Vương Nguyệt Địch mơ thấy mẹ của bà, nói sắp đi đầu thai rồi, kêu bà đừng tiết kiệm tiền, muốn ăn gì thì cứ mua, phải sống cho tốt.
Ngày hôm sau Vương Nguyệt Địch liền mang theo chồng con trở về quê nhà, đi cúng bái mẹ của bà.
Những năm này, bà chưa từng trở về, bởi vì bà dùng tiền bồi thường của nhà nước mở một cửa hàng, cảm giác như là đang dùng tính mạng của mẹ mình để thỏa mãn lòng hư vinh vậy.
Giấc mơ hồi đêm qua làm cho lòng bà càng thêm hổ thẹn, còn có cái gói tiền kia, không rõ lai lịch, vải bao ở bên ngoài đã rất cũ rồi, làm cho bà cảm giác là có liên quan tới giấc mơ kia, mặc dù kỳ lạ, nhưng là, sao sẽ có chuyện trùng hợp như vậy.
Vương Nguyệt Địch từ trong tủ quần áo của mẹ bà phát hiện ra tấm vải giống y như vậy, bà nức nở rơi lệ.
Sau khi khai giảng, trong lớp có thêm một bạn học mới.
Cậu trai có đôi mắt màu hổ phách, gương mặt cậu ta rất đẹp, da trắng như sứ, nữ sinh trong lớp xì xào bàn tán, da đẹp quá đi a, các cô phải sống như thế nào đây?
Giáo sư nói, “Bạn học này, em tự giới thiệu về mình một chút đi.”
Cậu trai khoát khoát tay, cười nói, “Chào mọi người, mình tên là Nam Bùi.”
Trần Hạo nghiến răng, giống như đúc cái tên thầy bói đã lừa bịp hắn, chẳng lẽ là cùng một người?
Còn Phương Ngôn đối với tất cả các nam nữ xinh đẹp khác hắn đều không quan tâm lắm.
Thôi Ngọc cúi đầu, coi như không thấy gì.
Kỷ Thiều lại cảm thấy có ấn tượng tốt với Nam Bùi, hắn cũng không biết đã xảy ra chuyện gì.
—-
*Lời người edit: Chương này mình quyết định đổi cách xưng hô ở dưới địa phủ thành ta-ngươi. Tại vì mình thấy ở dưới đó có đại nhân, phán quan bla bla… Giống với bối cảnh cổ đại quá nên mình đổi, với lại đổi cách xưng hô như vậy mới thể hiện được quyền uy của nhân vật, chứ anh-tôi nghe vẫn còn thân thiết quá hihi.