Tôi Vẫn Luôn Đi Theo Cậu

Chương 44 :

Ngày đăng: 11:31 19/04/20


Edit: Ngũ Ngũ



Reloader: Tiểu Bạch



Trong trường học vậy mà có mèo.



Nhìn bộ lông sạch sẽ, mượt mà, không giống như mèo hoang.



Ý nghĩ đầu tiên của Kỷ Thiều chính là chắc có nữ sinh nào đó lén lút nuôi, hắn bỏ nhánh cây xuống, nửa ngồi sờ sờ đầu mèo trắng, ngắt một cái lên nhúm lông màu đỏ kia.



“Con mèo này nhìn rất đẹp.”



Thôi Ngọc, “Vậy sao?”



“Ừ.” Kỷ Thiều nhếch môi, “Tôi chưa từng thấy con mèo nào có nhúm lông đỏ trên đầu.”



“Cậu có phát hiện hay không, đôi mắt của con mèo này nhìn rất giống với Nam Bùi vừa mới chuyển tới lớp mình.”



Má trái của Thôi Ngọc phồng lên một chút, y trầm mặc ngậm kẹo, kẹo là Kỷ Thiều dùng lưỡi đút cho y, y tuyệt đối không muốn bị con mèo đáng ghét này phá hỏng tâm trạng của mình.



“Ôi,” Kỷ Thiều dứt khoát ngồi xổm xuống, đem mèo trắng ôm vào trong ngực, dùng sức vuốt ve, “Thôi Ngọc, con mèo này vậy mà không sợ tôi.”



“…” Thôi Ngọc tiếp tục trầm mặc ăn kẹo.



Mèo trắng liếm liếm móng vuốt, con ngươi màu hổ phách lộ ra ý cười đắc ý.



Kỷ Thiều gãi gãi bụng mèo trắng, rất mềm mại, hắn không khỏi cảm thán, “Mèo này ấm áp hơn cậu.”



“…” Thôi Ngọc vẫn còn trầm mặc ăn kẹo.



Kỷ Thiều lôi kéo Thôi Ngọc, “Chúng ta qua bên bậc thang kia ngồi đi.”



Hắn muốn thử xem mèo trắng có đi theo hay không.



Mèo trắng kêu meo meo hai tiếng, đuổi theo Kỷ Thiều.



Kỷ Thiều đi vài bước liền quay đầu, chơi đùa với con mèo, ý yêu thích rõ ràng.



Rắc, Thôi Ngọc cắn nát kẹo đường.



Hơn chín giờ đêm, là giờ cao điểm của những cuộc hẹn hò, chỗ bậc thang có hai cặp tình nhân, chiếm lấy hai nơi hẻo lánh nhất.



Kỷ Thiều và Thôi Ngọc đi qua, còn ôm theo một con mèo trắng, hấp dẫn bốn cặp mắt, bất quá cũng không ngừng lại được bao lâu, đã tiếp tục nói chuyện yêu đương quan trọng hơn.



“Cậu ôm mèo đi.” Kỷ Thiều nói, “Tôi chụp cho nó một tấm ảnh.”



Mèo trắng đang ngoan ngoãn ở trong lòng Kỷ Thiều, hắn định đặt nó lên đùi của Thôi Ngọc, nó liền dùng sức cấu lấy quần jean của Kỷ Thiều, lưng cũng cong lại, bộ dáng cực kỳ không tình nguyện.



“Đừng nói là nó sợ cậu đi?”



Kỷ Thiều nhướng mi, nhìn Thôi Ngọc nói, “Cậu cười một cái.”



Thôi Ngọc mỉm cười.



Mèo trắng bắt đầu phát run.



Kỷ Thiều khóe miệng co rút, vỗ vỗ đầu mèo trắng, “Cậu ấy là vợ tôi.”




Ở đây, các chỗ bán thức ăn đều đông khách, quán cơm tiệm mì rất ồn ào, bọn Kỷ Thiều tiến vào một tiệm cơm lớn.



Bốn người ngồi xuống, mỗi người kêu một món, cơm cũng tính tiền, một đồng một chén, đối với người có lượng ăn lớn như Trần Hạo và Kỷ Thiều mà nói, có hơi bị lỗ.



“Uống rượu không?”



Trần Hạo đề nghị, “Nếu không thì chúng ta kêu vài chai bia?”



Đề nghị của hắn đều đạt được sự đồng ý của ba người còn lại.



Phục vụ cầm chén đũa đã qua khử trùng đặt lên bàn.



Thôi Ngọc bày ra cho Kỷ Thiều.



Phương Ngôn bỗng nhiên nói, “Lúc nghỉ đông hai người có phát sinh chuyện gì không?”



Kỷ Thiều rất bình tĩnh, “Có thể phát sinh cái gì?”



Phương Ngôn nhếch miệng, “Việc này có lẽ các cậu hiểu rõ hơn.”



Kỷ Thiều bình tĩnh như cũ, “Tôi không rõ lắm.” Chẳng lẽ Phương Ngôn nhìn ra được quan hệ giữa hắn và Thôi Ngọc? Hay là đang nói bừa?



Hắn nghiêng đầu, “Thôi Ngọc, cậu biết rõ không?”



Thôi Ngọc rót nước trà vào trong cốc, “Không rõ lắm.”



“Gì vậy?” Trần Hạo vỗ bàn, “Ba người các cậu đang nói nhảm cái gì vậy!”



Phương Ngôn chơi điện thoại, “Trần Hạo, cậu thích ăn óc heo sao?”



“Hả?” Trần Hạo nói, “Nhân vật của cậu sắp game over rồi kìa.”



Chủ đề đã chuyển hướng.



Kỷ Thiều lén lút sờ lên đùi của Thôi Ngọc.



Đồ ăn được bưng lên rất nhanh, còn bốc hơi nóng.



Phương Ngôn nhờ chú út của mình, nên biết được một tin tức, hắn cầm đũa gắp hành lá trong chén, để hết qua một bên.



“Có nghe nói chưa? Vụ án phanh thây của Nam Đại trước đây đã có tiến triển.”



Trần Hạo ăn rất nhanh, “Án phanh thây?”



Phương Ngôn đang chuẩn bị nói tiếp, đã bị một tiếng động cắt ngang.



Kỷ Thiều nện ly lên bàn, giọng nói cáu kỉnh, “Ăn cơm thì lo ăn cơm đi, nói những chuyện đó làm gì?”



Mọe, hắn thật sự không muốn vừa quay đầu lại, sẽ nhìn thấy trên đất có một khối thịt vụn, hoặc là có một cái đầu lăn đến trước mặt hắn, mở miệng chào hỏi với hắn.



Thôi Ngọc ngẩng đầu, thấy sắc mặt của Kỷ Thiều vô cùng kém.



Trong mắt Trần Hạo và Phương Ngôn, lời nói và hành động hiện tại của Kỷ Thiều chính là ‘Tôi không nghe tôi không nghe tôi không nghe.’



Trong lòng của bọn họ chính là vô cùng áp bức.