Tôi Vẫn Luôn Đi Theo Cậu

Chương 46 :

Ngày đăng: 11:31 19/04/20


Edit: Ngũ Ngũ



Reloader: Tiểu Bạch



Trên TV vẫn đang phát phim Hàn.



Mặt người chỗ cửa sổ thủy tinh vẫn còn, bị đè ép đến biến hình, miệng há ra khép lại, tựa hồ như đang lặp lại cái gì đó.



Kỷ Thiều da đầu tê rần.



Hắn từ trên giường nhảy xuống, đi kéo màn lại.



Mặt người trừng mắt nhìn Kỷ Thiều, bàn tay máu thịt mơ hồ đè lên thủy tinh, cào từng cái từng cái.



Kỷ Thiều cùng mặt người đối mặt, đó là mọt cô gái, làm hắn nhớ tới vụ án phanh thây.



“Sao vậy?”



Sau lưng là giọng nói của thôi Ngọc.



Kỷ Thiều vươn tay giữ bức màn, từ trái kéo qua, đem cửa sổ che kín, kể cả gương mặt của người kia.



Thật sự là không để yên.



Ban đêm, trên cửa sổ không ngừng vang lên tiếng kít kít, là âm thanh phát ra do móng tay cào lên.



Kỷ Thiều trở mình, ôm Thôi Ngọc vào lòng, hơi thở của hắn nặng nề, trong lòng bực bội.



“Chỉ cần cậu không muốn, cô ta không vào được.”



Nghe được giọng nói của Thôi Ngọc, Kỷ Thiều sửng sốt, “Cậu cũng nhìn thấy?”



Thôi Ngọc gật đầu, “Ừm.”



Nghe được câu trả lời của Thôi Ngọc, Kỷ Thiều không có nghĩ nhiều, đã biết đây là pháp thuật, nhìn thấy quỷ cũng không có gì lạ.



Thôi Ngọc rũ mắt, vui buồn lẫn lộn.



Vui là vì, đời này y rốt cuộc cũng đã nhận được toàn bộ sự tín nhiệm của Kỷ Thiều, sao mà trân quý.



Buồn chính là, một lần lại một lần, từ đầu tới cuối đều là âm mưu, là y lừa gạt hắn.



Kỷ Thiều đang định chuyển đi sự chú ý, không muốn quản động tĩnh chỗ cửa sổ đó nữa, hắn chợt cảm giác người trong ngực tản ra khí tức sa sút, hoặc như là đang bi thương cái gì đó, rất không đúng.



“Thôi Ngọc, cậu sao vậy?”



“Không có gì.” Thôi Ngọc nói, “Chỉ là nhớ tới chuyện trước kia.”



Chuyện trước kia? Kỷ Thiều cảm thấy hứng thú, “Chuyện gì?”


Kỷ Thiều lấy tới nhìn, là Trần Hạo gọi.



Hắn nhìn chằm chằm vào thôi Ngọc, lời nói và nói với Trần Hạo bên kia, “Chúng tôi đang ở khách sạn.”



“Khách sạn?” Trần Hạo tông giọng cao vút, “Các cậu ở khách sạn làm cái gì?”



Kỷ Thiều đáp, “Đương nhiên là ngủ.”



Lời này nghe bình thường, nhưng Trần Hạo đột nhiên nói, “Sao lại ngủ?”



“Còn có nha, hai người cũng không có lương tâm quá đi, đã nói sẽ cùng ở đây suốt đêm, sao lại lén lút thuê phòng rồi?”



“Quá nhàm chán.” Kỷ Thiều cười cười, “Lại rất mệt.”



Trần Hạo nói, “Hay lắm.”



Hắn ngáp một cái, “Cúp đây cúp đây, sáng mai tôi và Phương Ngôn sẽ về.”



Kỷ Thiều cúp điện thoại, Thôi Ngọc đã buông lỏng tay của hắn ra, đang ở ống tay của hắn, vuốt ve.



“Bạn học Thôi, cậu định gạt chồng mình sao?”



Thôi Ngọc nói, “Thật xin lỗi.”



Giọng điệu của y nghiêm túc, tự trách, Kỷ Thiều khẽ giật mình, “Không có gì.”



Sau nửa đêm, bọn họ đều mất ngủ.



Sáng hôm sau trở về, Kỷ Thiều ở trước mặt Phương Ngôn nhắc đến vụ án phanh thây, hữu ý vô tình.



Phương Nghị gần đây rất phiền muộn, trong nhà hối thúc hắn đi xem mắt, không phải hắn không vừa ý người ta, mà là người ta bày xích công việc của hắn.



Án phanh thây vẫn còn đang điều tra, người tình nghi đối với hành vi xâm hại của mình thẳng thắn khai nhận, gã còn nói mình không có giết người, càng không có phanh thây.



Bản án bị lật lại một lần nữa.



Vài ngày sau, Phương Ngôn đến nhà Phương Nghị ăn cơm, đem lời nói được nghe từ chỗ Kỷ Thiều, cùng phán đoán của mình, nói cho Phương Nghị nghe.



Một khi có dấu hiệu mơ hồ, kiểm chứng sẽ bắt đầu dễ dàng hơn.



Vụ án tra ra manh mối là một tuần lễ sau, khiến cho người ta khiếp sợ không thôi chính là sát thủ chỉ là một nữ sinh.



Giết người, phanh thây, không biết phải có bao nhiêu thù hận, hay là đố kỵ, mới điên cuồng như thế.



Thời tiết dần ấm áp lên, quần áo đã giảm bớt, mùa hè sắp đến, Kỷ Thiều lại thiện tâm thêm vài lần, xen vào chuyện của người khác, thâm tàng bất lộ.



Đầu tháng sáu, Kỷ Thiều phát hiện thân thể của mình xảy ra biến hóa.



Hắn có thể xuyên qua cửa.