Tổng Giám Đốc, Anh Thật Là Hư
Chương 106 : Dùng miệng dọn dẹp
Ngày đăng: 17:01 30/04/20
"Xin anh đó , hãy buông tha tôi . Đau , vừa đau vừa nhột lắm ~!" Cảm giác đau nhói ùa về lần nữa ép bản thân cô gần như sụp đổ ! Thời điểm ấy thật là đau , trong giọng nói của cô mất đi nhiều sức lực ~ còn có thống khổ kèm theo !
"Chậc . . . . . . Em mà cũng biết nói dối sao !" Lạc Ngạo Thực cười nhạo một tiếng "Đã đến nước này rồi , em còn nói ~ không ?! Chẳng lẽ em không thấy mình buồn cười quá ư ?! Nhột sao , vậy anh hiện tại sẽ làm em thoải mái hơn nhiều !"
Dứt lời Lạc Ngạo Thực mở khóa thắt lưng , đem cự long to lớn của mình phát độngnhắm ngay nơi sưng đỏ nhỏ hẹp kia ~ trông như một cánh cửa thần bí đang chờ hắn ——
Cố định lại thân thể của mình , phần eo trầm xuống , hắn hung hăng xuyên vào chỗ kín của cô
"A. . .ư . . ." Vũ Nghê đau đớn kêu lên , khuôn mặt nhỏ nhắn càng thêm cau chặt
"Đau ~ thật đau quá —— buông ra ——"
Hai mắt đẫm lệ cầu xin hắn , cơ thể trắng tuyết trên sàn nhà nặng nề run run.
"Đau ?! Cũng đã đến lúc nhỉ !" Bỏ qua lời nói của cô , hắn không chút thương hoa tiếc ngọc , dùng động tác chậm chạp đung đưa ~ cái hông của mình , bắt đầu một làn sóng rì rào như thủy triều lên xuống ~
Vũ Nghê đau đớn đến thét chói tai , cơ hồ giống như mình đã chết !
Dần dần ——
Đau đớn qua đi , cô dường như không còn cảm giác được gì !
Nhưng mà . . . điều ấy nói lên được gì ?! Quan hệ hiện tại của bọn họ cái gì cũng không có , tại sao hắn lại tự tiện xông vào nơi này , muốn chiếm đoạt dày vò cô !
Vừa nghĩ tới đây Vũ Nghê liền trở nên tức giận , cánh tay hướng về chiếc điện thoại trên giường lớn . Bàn tay nhỏ bé chưa kịp đụng tới điện thoại thì cả người đã bị sức mạnh phía sau kéo trở về
Sau lưng cảm giác được hơi thở nóng bỏng , truyền tới bên tai âm thanh cảnh cáo "Thế nào , cơ thể đã hết khó chịu , giờ em lại muốn tác quái ?! Muốn gọi điện thoại cho cảnh sát ?! Em nghĩ rằng anh sẽ sợ bọn họ sao ?!"
Hắn dùng lực vòng chặt cô . Biết mình không thể thoát khỏi vòng tay của hắn , cô dứt khoát không giãy giụa nữa , mặc cho hắn ôm trọn "Anh còn định ở đây đến khi nào ?! Còn chưa chịu đi sao ?!"
Hắn đem cằm dựa lên đầu vai cô , giọng nói không chút đùa bỡn mang theo thanh âm vô cùng nghiêm túc "Anh muốn ngủ tiếp , thức dậy mới đi tắm , rồi ăn thật no , sau đó sẽ đưa em tới MBS —— Tối hôm nay không phải em còn vướng một bản tin sao ?!" Hắn hỏi thăm một câu , mà câu nghi vấn này cứ như là chuyện đương nhiên.
"Làm sao anh biết được chút nữa tôi sẽ rãnh rỗi ?! Làm sao anh chắc chắn tôi nhất định sẽ đi ra ngoài ?!" Vũ Nghê quay đầu đi , dùng khóe mắt nhìn người đàn ông bên cạnh
"Ngày hôm qua Quan Tĩnh nói cho anh biết !" Lạc Ngạo Thực giọng nói tự nhiên nhắc tới ‘Quan Tĩnh’ , không chút kiên dè
Điều này làm cho Vũ Nghê nghĩ đến chuyện tối ngày hôm qua , hắn và Quan Tĩnh ——
"Hai người quen thân với nhau sao ?! Chuyện gì cô ấy cũng kể cùng anh ?! Thậm chí còn nhắc tới tôi ?! Thật là kỳ lạ" Có lẽ Vũ Nghê cũng không nhận thấy biểu hiện của mình khi này , cô thắc mắc một hơi đến nhiều vấn đề , giống như đây là đề tài nhạy cảm luôn luôn quấy rầy con tim của mình ——
Rốt cuộc ~ hai người đó có ở chung một chỗ ?!