Tổng Giám Đốc, Anh Thật Là Hư

Chương 17 : Xỏ lỗ tai

Ngày đăng: 17:00 30/04/20


Khi xỏ lỗ tai , Tiểu Vũ Nghê còn nắm chặt tay của hắn . Nếu quả như lời đồn có thật , như vậy nhất định anh đẹp trai sẽ giám hộ cô ! (Tiểu Vũ Nghê mê trai)Tiểu Vũ Nghê toát ra vui sướng đến rơi nước mắt , hưng phấn đến không cách nào dừng lại."Các người đã cam kết với ta là kỹ thuật rất tốt và hoàn hảo . Thế đây là gì . Không đau ?! Không đau mà bé con nhà ta khóc thế à ?!" Anh đẹp trai đứng ở một bên , tức giận chất vấn nhân viên làm việc , trên mặt hết sức lo lắng."Đúng. . . Thật xin lỗi , nhưng là có rất nhiều người bạn nhỏ tới xỏ lỗ tai , đều không có vấn đề gì !" Nhân viên phục vụ bị dọa đến ấp úng nói xin lỗi."Gọi ông chủ của các người ra đây , tôi muốn nghe một lời giải thích hợp lý , hơn nữa nhất định phải tìm được phương pháp không đau !" Anh đẹp trai đang mắng nhân viên làm việc đó , cúi đầu cẩn thận kiểm tra vành tay Tiểu Vũ Nghê :"Đau như thế nào ?! Em suy nghĩ một chút , rồi miêu tả cho anh !"Nhìn vẻ mặt lo lắng của anh đep trai , nước mắt của Tiểu Vũ Nghê càng thêm mãnh liệt . Anh đep trai đang bảo vệ cô . Đã lâu không có người bảo vệ cô . Tiểu Vũ Nghê cảm động thật lâu , nghẹn ngào không thốt nên lời , nói không ra là lỗ tai không có đau . Chỉ là do quá cảm động , cho nên mới chảy nước mắt.Thấy trường hợp huyên náo có chút hỗn loạn . Tiểu Vũ Nghê cảm động tiếp tục rơi nước mắt , rốt cuộc mở miệng đứt quãng :"Không . . . . . không đau , không có. . . . . . chuyện gì cả anh !"Nói một cách ngắn ngủn , nhưng lại giải cứu cho nữ nhân viên , cũng như giải cứu tiệm này ——Đứng ở trước gương Tiểu Vũ Nghê không ngừng đong đưa cái đầu , hoa tay thạch anh tím theo đó mà lắc lư theo . Thật xinh đẹp , hoa tay thật là đẹp . Hoa tai do anh đep trai tặng , cô sẽ phải quý trọng ——"Bé con , cũng đã trưa rồi , Anh sẽ đưa em về nhà !"Tiểu Vũ Nghê ngưng lại việc đỏm dáng , trong lòng không ngừng cầu nguyện [đừng đuổi Tiểu Vũ Nghê về nhà] , nhưng là Thượng Đế cũng không nghe thấy thanh âm cầu nguyện đó . Ước mơ luôn luôn ngắn ngủi , chung quy phải trở lại thực tế.Tiểu Vũ Nghê ngồi trên ghế salon , nâng lên khuôn mặt nhỏ nhắn chăm chú nhìn anh đep trai trước mắt :"Đại Ca Ca , anh sẽ quên em sao ?!""Yên tâm , anh sẽ không . Anh không thường làm người tốt , mấy trăm năm cứ như vậy là lần đầu tiên . Anh sẽ đem chuyện này nghiêm túc mà ghi nhớ , để thế hệ tương lai nhớ những việc làm tốt của anh ! "Rõ ràng là lời nói giỡn , nhưng mà Tiểu Vũ Nghê một chút cũng không cười rồi đứng lên , nghiêm túc yêu cầu :"Đại Ca Ca , anh nhìn kỹ em một chút có được không ?! Nếu như về sau mà gặp lại em , liệu có nhận ra được em không ?!" Vũ Nghê đem khuôn mặt nhỏ nhắn ngửa lên thật cao , dùng sức chớp mắt.Nhìn khuôn mặt nhỏ bé như thiên thần , đôi mắt to đẹp đến động lòng , cánh môi cố gắng đang mỉm cười . Hắn không nhịn được vươn cánh tay , nhẹ nhàng nói :"Bé con ngốc , yên tâm đi . Em xinh đẹp thế này , anh làm sao có thể quên ?!"Nghe hắn nói mình xinh đẹp , gò má của Tiểu Vũ Nghê hơi đỏ lên :"Đại Ca Ca , có thật là em xinh đẹp không ?!""Rất xinh đẹp , đôi mắt sáng ngời , trong nháy mắt tựa như sao đêm của bầu trời . . . . . ." Tầm mắt của hắn nhìn lướt qua cánh môi của cô , giữ lại vài giây rồi tiếp :"Lỗ tai của em cũng vậy , thật tròn và đáng yêu !" (Câu này làm nhớ đến mấy chương đầu , khi Vũ Nghê tự khen lỗ tai mình đáng yêu , giờ mình mới hiểu)"Phải nhớ thật kỹ lỗ tai của em à nha . Là anh đã cùng với em đi xỏ . . . . . .""Đúng vậy , anh học thuộc lòng rồi mà . Nào , để anh tiễn em về nhà !" Anh đẹp trai thúc giục.Tiểu Vũ Nghê đeo cặp sách lên lưng , mang giày xong , đứng ở trước hiên nhà , đối diện với hắn hô to :"Nha , nha , nha . . . . . . Đại Ca Ca , em mới nhớ đến một chuyện . Cái hộp hoa tai còn đang trong phòng , anh giúp em lấy ra !""Được , nói cho anh biết , để ở chỗ nào ?!" Hắn vừa hỏi vừa nửa người quay lại trở vào trong phòng."Em quên mất. . . . . ."Cuối cùng Tiểu Vũ Nghê cũng không khống chế được , nước mắt trong suốt không ngừng mà rơi xuống , nhìn vào bên trong cánh cửa , đôi môi im lặng và nói lời tạm biệt :"Gặp lại sau , Đại Ca Ca . cha em cũng là một doanh nhân , em không thể làm cho ông ấy mất mặt , nên cũng không cần anh đưa em về . Không biết chúng ta còn gặp lại hay không , nhưng mà em đã quyết định rồi , anh là người của em , anh ngàn lần không được quên em , anh phải hứa đó . Gặp lại , gặp lại , nhất định phải gặp lại ——""Đại Ca Ca. . . . . . em không phải là cô gái hư , ngàn lần không được trách em , có được hay không ?!" Vũ Nghê tiến vào trong giấc mộng , không ngừng nỉ non. . . . . .