Tổng Giám Đốc, Anh Thật Là Hư
Chương 27 : Mở rộng tầm mắt
Ngày đăng: 17:00 30/04/20
Rạng sáng mười hai giờ mười phút . Lạc Ngạo Thực đẩy mỹ nữ khóc lóc nức nở ra , trên mặt không có một tia thương cảm , xoay người muốn rời đi "Không , Ngạo Thực à , em sai rồi . Em mới trở về nước , nghe tin anh kết hôn , nhất thời không chịu nổi . Cầu xin anh , cầu xin anh đừng rời khỏi em , có được hay không ?!" Quản lý bộ tài vụ ở nước ngoài của Lạc thị , An Tiểu Nhã đang đuổi theo Lạc Ngạo Thực , từ phía sau ôm chặt lấy hắn . "Em sai rồi , sau này em hứa sẽ không nóng nảy nữa !" Lạc Ngạo Thực cất ra tiếng cười dịu dàng . "Em không sai , là anh sai thôi . Anh thừa nhận sai lầm của mình rồi , cho nên chúng ta bây giờ là tụ họp vui vẻ , giải tán yên bình !" . Sau khi nói xong , Lạc Ngạo Thực đẩy người tình cũ ra , đi vào trong thang máy. Hắn không ngờ tới , ngay cả An Tiểu Nhã , một người phụ nữ lý trí , mà khi biết tin hắn kết hôn , vẫn phản ứng khóc lóc , một hai đòi treo cổ —— Một chiêu lừa bịp chả ra gì An tiểu Nhã , tuổi còn trẻ , khôn khéo , giàu kinh nghiệm , lại giỏi giao thiệp , dung mạo xinh đẹp hào phóng . Hắn tưởng rằng nữ nhân này không đến nỗi giống như các nữ nhân khác , tự nguyện làm một tình nhân im lặng . Không ngờ tới trình độ học vấn cao , dáng ngoài xinh đẹp . Lại còn ồn ào hơn so với các cô gái khác , đã vậy còn không thể nói lý —— Quả thật hắn đã được mở rộng tầm mắt , ngoại trừ việc đó , hắn không hề có chút cảm giác nào . Hai người ở chung một chỗ , người tình tôi nguyện . Vừa mới bắt đầu nói hay lắm , không giao tâm , không nói tình . Nữ nhân đến với hắn , tuyệt nhiên hắn không từ chối , nhưng đừng trách hắn phụ tình Ngồi vào yên xe , trong đầu Lạc Ngạo Thực nhớ đến khuôn mặt xinh đẹp kia , khóe miệng từng điểm từng điểm nâng lên ~~ Có lẽ hắn nên về nhà thôi , ngày đó đem Hoàng Minh Nguyệt đuổi đi , đưa cô trở lại biệt thự , hắn cũng chưa có gặp lại cô ~~ Hắn hạ quyết tâm , chân đạp ga , hướng nhà đi tới . Đến gần trời vừa rạng sáng thì bên ngoài truyền đến tiếng động xe hơi lái vào , từ từ dừng hẳn . Trên ghế salon Vũ Nghê trực tiếp nhảy xuống , chân đất chạy đến trước cửa . Đang lúc cô muốn kéo cửa , thì cửa bị người từ bên ngoài đẩy vào "Ngạo Thực" Vũ Nghê đứng ở cửa , miệng có chút kích động kêu lên Tầm mắt của cô tự nhiên rơi vào trên người hắn , áo khoác cùng cà vạt tùy ý khoác lên trên cổ tay , nút cài của áo sơ mi bị mở mất 3 nút , lộ ra lồng ngực màu đồng cường tráng . Bộ dạng không nghiêm túc này của hắn , đối với nữ nhân mà nói , mấy phần càng có lực sát thương. Nhưng lòng cô lại đau đớn ít nhiều , có thể đoán được hắn tuyệt đối không phải từ công ty trở về . Lạc Ngạo Thực nhìn vợ mình , trên mặt chợt lóe lên ~ chán ghét . "Tại sao còn chưa ngủ ?!" Giọng nói có chút lạnh như băng. "Tôi có chuyện muốn nói cùng anh !" Cô thu hồi ánh mắt tưởng niệm , dịu dàng lên tiếng. "Em biết tôi sẽ quay về ư ?!" Lạc Ngạo Thực ném áo khoác ngoài vào ghế sa lon . Ngay sau đó ngồi xuống . Bắt chéo chân , nhìn người đi tới . Vũ Nghê lắc đầu một cái , thành thực mà nói : "Bà Vương có nói anh sẽ không về , nhưng là tôi muốn đợi đến một giờ ! Ngạo Thực à , tôi có vài lời muốn nói với anh . Thật xin lỗi , tôi cũng biết rõ giờ này anh rất mệt mỏi" "Không gì , em cứ nói đi !" Hắn thu mắt lại , vẻ mặt trở nên nhẹ nhõm , hài hước mà nói :"Ít nhất thì vợ của tôi chờ tôi không vì mục đích gì , điểm này làm cho tôi thở phào nhẹ nhõm" Vũ Nghê lúng túng cười một tiếng , cô hiểu ý của hắn , chính là không được tốn công dành tình cảm đối với hắn , như thế hắn sẽ chán ghét ! "Tôi muốn hỏi xem ngày mai anh có rãnh hay không ?! Có thể theo tôi về nhà một chuyến ?!" Hắn lặng yên chốc lát :"Ngày mai sợ rằng không được , tôi có việc"