Tổng Giám Đốc, Anh Thật Là Hư

Chương 299 : Liếc mắt đưa tình

Ngày đăng: 17:04 30/04/20


Cốc cốc cốc ——



Tiếng gõ cửa không lớn không nhỏ khiến người đang vùi đầu vào công việc phải ngẩng đầu. "Mời vào ——"



Lâm Dương bước vào phòng, nụ cười bí hiểm ẩn hiện, ngưng mắt nhìn Lạc Ngạo Kiệt, sau đó đi lại xung quanh. "Tổng giám đốc, nhìn anh cũng bận rộn thật, chưa gì đã vùi đầu vào công việc rồi!"



Cô gẩy gẩy mớ tóc quăn rối bù, tự nhiên ngồi xuống cái ghế đối diện, đôi chân mang tất mỏng màu tím nhạt ưu nhã bắt chéo chân. Ngồi vào trong ghế, lẳng lặng nhìn về Lạc Ngạo Kiệt!



"Thì ra là cô, có chuyện gì sao?" Đầu anh cũng không ngẩng lên, gõ gõ máy vi tính, đồng thời hỏi một câu.



"Không có chuyện gì thì không thể đi tới đây sao?" Giọng nói vô cùng dịu dàng, mang theo một chút trách cứ. Lợi dụng sự hấp dẫn của bản thân, cô biết làm thế nào để quyến rũ được đàn ông, chỉ dùng ánh mắt vẫn khiến cho người ta quỳ rạp dưới chân mình.



Nhưng thật không may, như bây giờ, anh không hề chú ý tới cô. Năm đó, cô được xếp trong hàng ngũ theo đuổi anh, chỉ là do Phó Vũ Nghê nhanh chân hơn! Quá đau lòng, cô đành kết hôn với một người làm công ở gia đình mình.



Nhiều năm trôi qua, không hiểu sao cô vẫn nhớ tới anh. 



Lâm Dương liếc mắt nhìn chằm chằm Lạc Ngạo Kiệt, tựa như một con sư tử cái đang săn mồi, thật muốn bổ nhào vào trong lòng anh, muốn làm bất cứ điều gì có thể.



Càng quan sát anh, cảm xúc lại càng dâng trào ——



Đàn ông thành công luôn có một lực hấp dẫn đáng kể, cho dù đã kết hôn, cũng không giảm bớt giá trị.



"Ha ha ——" Lạc Ngạo Kiệt khẽ cong khóe môi, anh cười như không cười, ngón tay linh hoạt gõ nhanh trên bàn phím, âm thanh lạch cạnh vang lên. "Ừ, chờ anh xử lý xong công việc này!"
Khóe miệng Lâm Dương từ từ cong lên, cười nhẹ nói. "Anh hết bận rồi sao?"



"Nói đi, có chuyện gì?" Lạc Ngạo Kiệt khẽ nhíu mày, biết rõ cô muốn quyến rũ mình. Vì là quan hệ công việc, anh cũng không thể thẳng thừng từ chối, ít nhất cũng nên nể mặt đối phương! Dù sao thì người trưởng thành vẫn có cách đối phó khéo léo của họ.



"Em mới đầu quân vào đây, còn chưa nắm rõ quy tắc làm việc. Một mình ngồi trong phòng, nghĩ rằng ít nhất anh sẽ qua mời em cơm, chỉ là, em chờ cả buổi, cũng chưa thấy mặt anh . . . . . ." Lâm Dương chun mũi, duyên dáng phàn nàn!



"A —— thật ngại quá, anh quên việc này. Như vậy đi, để anh kêu trợ lý sắp xếp, buổi trưa hôm nay chúng ta dùng bữa ngay tại nhà hàng của công ty, thuận tiện giới thiệu em với các đồng nghiệp!" Nói xong, Lạc Ngạo Kiệt cầm điện thoại lên!



"Đừng ——" Lâm Dương nhanh chóng bấm nút tắt điện thoại, gương mặt cô lúc này cơ hồ áp sát vào anh. "—— Đổi lại là em mời anh, Lạc tổng, lẽ nào anh không nể tình?" Cô chớp chớp mắt nhìn anh, đôi mắt tích tụ đầy mê hoặc.



"Ha ha ——" Lạc Ngạo Kiệt gượng cười một cái, sửa sang tây trang trên người. "Thôi nào, để anh làm chủ, chúng ta đi thôi!"



"Vâng!" Lâm Dương bất chợt trượt chân, toàn thân cô lập tức ngã vào trong lòng của Lạc Ngạo Kiệt. "A ——"



"Cẩn thận!" Anh dùng sức đỡ cô, nhanh tay kéo ra khoảng cách giữa hai người. "Thế nào lại giống như hồi bé vậy, như con thú bông ngớ ngẩn!"



Mặc dù bị anh đẩy ra thật mất mặt, nhưng khi nghe anh nhắc tới chuyện xưa, trên mặt cô không còn xấu hổ nữa. "Ngạo Thực, anh vẫn còn nhớ rõ khi em còn bé sao?"



"Dĩ nhiên, một Lâm Dương rất cá tính và ngông cuồng, không phải từng được đánh giá cao?" Lạc Ngạo Kiệt khen ngợi nói. Cô gái hào phóng này, làm sao khiến người ta quên?



Mười sáu tuổi đã biết quyến rũ thầy giáo chủ nhiệm lớp thuê phòng, mười chín tuổi bởi vì hút cần sa nên mới bị bắt. . . . . . Tuy nhiên ... trong mấy năm qua với biểu hiện ở trên thương trường của cô ta, đáng được đánh giá cao, không chỉ đem thương hiệu thời trang của Lâm thị hướng ra thị trường Âu Mĩ, mà còn tạo được niềm tin đối với mặt trận quốc tế. Lợi nhuận hàng năm thu về của các đại lý khá cao.



"Cũng không thể đem quá khứ của em ra mà nói, giờ em đã thay đổi rồi. Hi vọng anh có thể nhìn em bằng con mắt khác!" Lâm Dương dịu dàng mỉm cười, ánh mắt chợt dừng lại ở trên cổ áo của Lạc Ngạo Kiệt. "Cà vạt của anh bị thắt lệch rồi, để em giúp anh sửa lại!"



Không đợi Lạc Ngạo Kiệt từ chối, ngón tay trắng nõn đưa tới cổ anh, thành thục chỉnh lại, thuận tiện phủi những đốm trắng ở hai bên bờ vai anh.



"Nào, nào, được rồi, để anh!" Lạc Ngạo Kiệt khéo léo đẩy cô ra, cố ý trốn tránh. "Đi thôi, em muốn đi đâu ăn, anh đây cũng đói bụng rồi!"



"Ừm . . . Em không biết nữa, vị trí càng xa công ty càng tốt! Ha ha, em đùa thôi, em biết một nhà hàng gần đây rất ngon. . . . . ." Lúc nói chuyện, cô còn chủ động khoác lên cánh tay anh, kéo anh đi khỏi phòng làm việc ——