Tổng Giám Đốc, Anh Thật Là Hư
Chương 309 : Cẩn thận, nhẹ nhàng
Ngày đăng: 17:04 30/04/20
"Ưm...ưm không được hôn..." Bị đè ép ở trên giường, cơ thể Vũ Nghê không ngừng giãy giụa, bàn tay dùng sức đẩy đầu Lạc Ngạo Kiệt ra. Đầu lưỡi anh dịu dàng hôn lên vết sẹo nhỏ dài trên bụng cô, sau đó trượt một đường.... lướt xuống khu vực nhạy cảm phía dưới của cô....
Đôi môi mỏng của người nào đó đói khát hôn lên da thịt cô, từng hơi thở nóng bỏng phả vào chiếc bụng vẫn còn bằng phẳng. "Không có gì là không thể, Vũ Nghê, anh thật sự rất nhớ em...."
"Ưm. . .ah~" Cơ thể cô bắt đầu uốn éo, run rẩy mềm quặp như một con tôm. Cô thèm khát cảm giác lúc này, không biết tại sao gần đây bụng dưới của cô ngày một trống rỗng, bây giờ được anh hôn như vậy, vô cùng thoải mái!
Sự kháng cự của hai cánh tay càng lúc yếu ớt, cuối cùng biến thành mười đầu ngón tay luồn sâu vào mái tóc anh, tận sâu trong cơ thể cô khẽ run theo từng nhịp điệu xoa nắn của anh, cắn chặt môi mà vẫn không kìm được tiếng kêu rên rỉ.
Kháng cự biến thành nghênh hợp, điều này khiến cho Lạc Ngạo Kiệt như con ngựa hoang thoát khỏi dây cương, chạy băng băng theo ý của mình!
Anh thầm nhủ trong lòng không biết bao nhiêu lần, động tác của anh sẽ không quá thân mật , anh chỉ muốn hôn cô một chút mà thôi!
Chỉ hôn thôi chưa đủ, hành động này không thể thỏa mãn khao khát của anh. Anh muốn nhiều hơn thế nữa, càng nhiều càng tốt.
Đôi chân thon dài trắng noãn bị hai cánh tay màu đồng rắn chắc giữ lại, sau đó mạnh mẽ tách ra một cách nhanh chóng, cảnh sắc xinh đẹp đỏ thẫm bất chợt bày ra trước mắt. Trong phút chốc đôi mắt sâu thẳm của anh trở nên tối đen, lại giống như bị ngọn lửa nóng bỏng thiêu đốt!
Nhìn chằm chằm vào nơi u cốc của cô, Lạc Ngạo Kiệt không kìm được thầm thán phục, thật sự rất đẹp, rất quyến rũ người khác, khiến anh không thể rời mắt, chỉ toàn tâm toàn ý muốn tiến sâu vào bên trong.
Cơ thể cô vì khát vọng mà cong lên, hơn nữa khoái cảm tuôn trào, không ngừng vẫy gọi tên anh, tìm kiếm sự giúp đỡ của anh: "Ngạo Thực, em.... em muốn.... nhanh lên...." Một dòng chất lỏng trong suốt chậm rãi chảy ra từ phía bụng dưới của Vũ Nghê, dọc theo hai bên mép thịt đỏ thẫm, rơi xuống tấm ga trải giường, tạo thành một vệt tròn ẩm ướt.
Nhìn quang cảnh này khiến Lạc Ngạo Kiệt đầu choáng mắt hoa, miệng bắt đầu khô khốc, muốn ngừng mà không ngừng được, anh muốn, anh thật sự rất muốn....
"Bà xã, chúng ta có thể không?" May mắn lý trí của anh đã kịp kiềm hãm, có điều vẫn giữ vị trí của sự ham muốn.
Cô khao khát nhìn anh, nhỏ giọng nói "Cẩn thận một chút, chắc là không sao?"
Khi cô đứng dậy muốn đi tắm rửa, anh liền ngăn lại. Sau đó anh đi vào trong nhà tắm, lấy một chiếc khăn bông ấm mềm mại, cẩn thận lau chùi cho cô. Tất cả những động tác của anh, đều là dịu dàng chăm sóc.
"Đau không?" Mặc dù nói là thỏa mãn đi qua trong lòng mới lo lắng khiến cho người ta cảm giác giả dối, nhưng anh rất quan tâm cô.
"Không sao, em không cảm thấy khó chịu gì hết" Vừa rồi cô đã cẩn thận cảm nhận, tất cả đều rất tốt, hơn nữa vô cùng thoải mái!
"Haiz...." Anh thở phào nhẹ nhõm, nằm xuống bên cạnh cô, đưa tay với lên đầu giường theo thói quen. Ngay sau đó dường như nghĩ tới điều gì, nhanh chóng thu tay lại, "Xin lỗi, anh quên mất, bây giờ anh không được hút thuốc nữa, đúng không?"
Vùi mặt trong lồng ngực anh, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô không ngừng cọ qua cọ lại trên ngực anh: "Ha ha, em không có ý kiến, anh hãy hỏi đứa bé trong bụng có chịu hay không"
Bàn tay to rộng của anh chậm dãi vuốt ve vùng bụng trắng noãn, sau đó cười nói,"Chậc, cho dù con có đồng ý cho ba hút thuốc, ba tuyệt đối sẽ không hút trước mặt con! Ba muốn con thật khỏe mạnh, muốn con vui vẻ nô đùa" Ông trời, hiện tại anh đã ba mươi lăm tuổi, không mấy chốc sẽ bước qua tuổi ba mươi sáu, đứa trẻ này có phải do ông đưa tới cho anh hay không?
Đây là đứa con ngàn vàng, nói gì thì cũng phải đặc biệt trân trọng!
Vũ Nghê nhăn mũi, ghen tỵ nói: "Cái gì cái gì? Anh chỉ không hút thuốc trước mặt con thôi sao! Chẳng lẽ cơ thể của em anh không lo nghĩ, em không cần phải khỏe mạnh hay sao?"
"Không...." Lạc Ngạo Kiệt lắc đầu. "Sức khỏe của em tất nhiên là quan trọng hơn, từ bây giờ anh sẽ cai thuốc, được không?"
"Thật ư?" Vũ Nghê kinh ngạc mở to hai mắt, đây có được coi là thu hoạch ngoài dự kiến không?
"Tất nhiên là thật, vì sức khỏe của em và con, từ bây giờ anh sẽ không hút thuốc nữa" Lạc Ngạo Kiệt giơ tay lên, thề sẽ giữ lời. Thật ra trước đó trong lòng anh cũng có ý định cai thuốc, vì anh thật sự rất yêu cô, rất muốn sống cùng cô, anh sơ.... rất sợ vì hút thuốc nhiều mà phải đi chầu Diêm Vương.
Bà xã xinh đẹp như vậy, anh không muốn để cho người khác được hời! Cho nên, anh nhất định phải sống khỏe mạnh, sống tới hơn một trăm tuổi, ài, anh cũng không chê nhiều!