Tổng Giám Đốc, Anh Thật Là Hư

Chương 340 : Thứ mùi vị này rất tuyệt

Ngày đăng: 17:04 30/04/20


Cô kéo quần lót của anh xuống....



Vật nam tính to lớn đứng thẳng lập tức bật ra ngoài, nhìn những gân xanh nổi quanh vật nam tính to lớn kia, Vũ Nghê cảm giác choáng ngợp.



Nhìn dáng vẻ ấp a ấp úng của cô, Lạc Ngạo Thực không còn đợi được nữa, tự mình bước thẳng tới, đem vật nam tính cứng rắn đang ngẩng cao đầu của mình ghé sát miệng cô.



Lần thứ nhất thẳng vào hai cánh môi cô, lệch!



Anh nắm chặt cằm cô, tiếp tục tấn công vào giữa hai cánh môi đỏ mọng. Vũ Nghê không tránh được, há miệng, hai cánh môi như hai bức tường thành hoan nghênh để vật nam tính của anh tiến vào.



"Ưm..."



Lạc Ngạo Thực thỏa mãn rên lên một tiếng, cuối cùng đã tiến vào trong khoang miệng ấm áp của cô, anh không kìm chế được bắt đầu ra vào.



Cô biết anh rất khó chịu, khả năng tình dục của người đàn ông này vốn cao hơn so với người khác, mà bọn họ đã lâu không ở cùng nhau, lần "yêu" cuối cùng của hai người cũng rất dịu dàng, cho nên cô muốn đem hết khả năng của mình giúp anh.



Bàn tay mềm mại trắng nõn cầm vật nam tính, vuốt ve những điểm nhạy cảm. Sau đó chủ động, há miệng ngậm vật nam tính to lớn vào trong.



"Ư..." Anh phát ra tiếng rên hưng phấn.



Vũ Nghê ngước mắt nhìn nét mặt khó chịu đồng thời cũng rất thỏa mãn của Lạc Ngạo Thực, như được khích lệ, đôi mắt hạnh cong lên dùng sức mút vật nóng bỏng trong miệng.



Anh nhíu mày, lớn tiếng cầu khẩn: "Không, không được, buông ra, nếu không anh sẽ ra mất"



Vũ Nghê há miệng buông vật nam tính của anh ra... Nhưng cô không dừng lại ở đó hoặc nghỉ ngơi giữa hiệp, mà lại bắt đầu một màn hành hạ!
"Ngon ư? Anh giả ngu cũng giỏi nhỉ! Lạc Ngạo Thực, nói cho anh biết, từ bây giờ đến khi sinh con, em sẽ mặc kệ anh! Nếu anh có nhu cầu thì tự mình giải quyết đi, em mặc kệ anh" Cô cảnh cáo anh, cũng là cảnh cáo chính mình.



Đối với người đàn ông này không thể mềm lòng!



"Anh nghe người ta nói trong thứ này có thành phần dinh dưỡng rất cao, nhưng lại không nghe nói sẽ ngon như anh tưởng, em đừng trách anh"



"Anh nghe thấy thứ này có thành phần dinh dưỡng cao từ chỗ quái quỷ nào thế?"



"Đó là cục cưng, là con của chúng ta..." Đầu óc anh nhanh chóng hoạt động.



"Chưa thụ tinh trứng, không được coi là con" Cô thẳng thắn bác bỏ.



Lạc Ngạo Thực bật cười, sau đó nói ra một câu kinh người: "Thứ này rất có lợi cho dưỡng da, còn có thể trị nếp nhăn"



"Bằng chứng" Vũ Nghê đưa tay về phía trước



"Anh nhớ từng thấy một quảng cáo nói vậy, tất nhiên anh không nhớ là nhãn hiệu gì, nhưng anh rất ấn tượng với một câu trong quảng cáo đó "Bắn đi nếp nhăn, bắn bắn bắn"! Anh nhớ rồi, trên tay người mẫu đó còn cầm thứ chất dịch gì đó? Nhất định là..." Vẻ mặt Lạc Ngạo Thực rất chắc chắn.



Quảng cáo này rất quen thuộc, là một quảng cáo về kem làm trắng của một nhãn hiệu.



Ha ha, những điều anh vừa nói đúng là như thế, vậy thứ trên tay cô người mẫu đó, anh nghĩ là....



Ôi, trời ạ, nếu như cô người mẫu quảng cáo kem làm trắng kia nghe được những lời nói này của anh, làm sao có thể chịu nổi?