Tổng Giám Đốc, Anh Thật Là Hư
Chương 344 : Tôi phải giết cô
Ngày đăng: 17:04 30/04/20
Vũ Nghê phản ứng khá nhanh, lập tức lùi người về phía sau.
"Két" một tiếng, đột nhiên chiếc xe dừng lại bên cạnh Vũ Nghê, ngay sau đó một bàn tay to lớn thò ra kéo cô vào trong xe!
Trong chớp mắt, Vũ Nghê sợ hãi kêu lên được một tiếng liền bị kéo vào trong xe! Hai người vệ sĩ đứng trong dòng xe cộ tuy nhìn thấy có người bắt cô chủ của họ,, nhưng cũng không thể làm gì được...
***
"Cái gì? Các anh để Lâm Hiên trốn thoát rồi?" Lạc Ngạo Thực nổi cơn thịnh nộ, lo lắng hỏi: "Chuyện xảy ra lúc nào? Cậu ta trốn thoát bao giờ?"
"Các đây không lâu, hiện giờ đang ở trên máy bay, chúng tôi cũng vừa mới tìm được manh mối, ra lệnh bắt giữ, nhưng khi tới nhà trọ của hắn không thấy người đâu" ở đầu bên kia người cảnh sát cũng bất đắc dĩ nói, "Chuyện này cũng không thể hoàn toàn trách cảnh sát chúng tôi"
"Không thể trách các anh? Chúng tôi đã nộp ra rất nhiều chứng cớ, nhưng đám cảnh sát các anh vẫn không bắt được người? Xem ra lần này tôi thực sự đã mắc phải sai lầm rồi, không nên giao chuyện này cho đám cảnh sát các anh xử lý, đáng ra tôi nên tự tay kết thúc hắn"
"Này, anh Lạc à, anh là người làm ăn chứ không phải xã hội đen đâu, không nên để bàn tay mình bị dơ bẩn, nếu không sẽ ảnh hưởng tới tài vận đó. Tôi gọi điện thoại tới chính là muốn thông báo cho anh một tiếng phải đề cao cảnh giác và chúng tôi cũng nhất định sẽ bắt được hắn! Người của chúng tôi đã chờ sẵn ở sân bay rồi" người ở đầu điện thoại bên kia, vẫn không quên vớt vát chút thể diện cho mình.
"Vậy anh còn không mau đi bắt người, ở đây dài dòng làm gì?" Lạc Ngạo Thực quát lên, thẳng tay dập máy.
Vừa cúp điện thoại, tiếng chuông điện thoại lại lập tức vang lên. Nhấc điện thoại lên, Lạc Ngạo Thực căng thẳng nói: "Alô..."
"Ông Lạc, rất xin lỗi, vợ ông đã bị bắt lên một chiếc xe màu trắng mang đi, chúng tôi đang tiến hành tìm kiếm..." người vệ sĩ thông báo, không có bất kỳ giải thích nào, trong tình huống này bất kỳ lời giải thích nào đều là ngụy biện
"..." Lạc Ngạo Thực nín thở trong giây lát, vẻ mặt rét lạnh. "Tôi muốn vợ tôi phải trở về trong bình an vô sự" anh gằn từng chữ.
"Vâng" người vệ sĩ trả lời cũng rất dứt khoát, đây không chỉ là lời cam kết với khách hàng, đây còn là tiêu chuẩn yêu cầu của người làm vệ sĩ.
Bước xuống lầu, Tạp Tư thấy gương mặt căng thẳng của Lạc Ngạo Thực, nhíu mày bước tới hỏi: "Jerry, xảy ra chuyện gì vậy?"
"Chị, thật sự có địa ngục sao?" người thanh niên đưa lưng về phía cô, nhỏ giọng hỏi.
Khối xi măng này rất cứng, bên trong hình như còn có thanh sắt, đúng rồi! "Tất nhiên là có địa ngục, em chưa từng nghe nói qua sao? Còn có chuyện có người từng tới trước cửa địa phủ đi một lượt lại trở về...." Vũ Nghê vừa mài sợi dây thừng, vừa thuận miệng trả lời bừa, chuyện này không làm khó được cô. "Nghe nói ở đó chấp pháp rất nghiêm, đến đó lập tức có thể tra ra khi còn sống đã làm những chuyện gì? Người tốt sẽ được đối xử tốt, kẻ xấu thì bị ngũ mã phanh thây, nghe nói là rất thống khổ”
"Chị lừa tôi" người đàn ông chợt quát lên.
Ôi, tuyệt quá, cô có thể cảm thấy sợ dây thừng càng lúc càng lỏng ra, may tiếng gió thổi vào căn phòng này khá lớn, nếu không nhất định sẽ bị hắn phát hiện.
"Tôi cũng chỉ là nghe nói thôi, là thật hay giả phải tới đó mới biết. Nếu không bây giờ cậu giết chết tôi đi, tôi xuống đó thăm dò trước. Haiz, nhưng tôi xuống đó rồi sẽ không còn cơ hội trở lại, không biết có thể báo mộng cho cậu không" Vũ Nghê cố ý nói, mắt nhìn lên bầu trời. Trời bên ngoài càng lúc càng tối, sao đã bắt đầu mọc rồi.
Lạc Ngạo Thực có thể tìm ra cô được không, chết tiệt, thằng nhóc này lại vứt điện thoại của cô ra ngoài, cô phải làm thế nào để cầu cứu bây giờ?
Phựt....
Sợt dây đột nhiên phát ra một tiếng, lập tức được tháo lỏng! Ôi, cuối cùng cũng đứt, Vũ Nghê thầm thở phào nhẹ nhõm trong lòng.
"Vì tiền, em không còn cách nào khác, em rất cần tiền. Chị đừng trách em" lúc này, người thanh niên bất đắc dĩ nói, bàn tay cầm con dao nhọn hướng về phía Vũ Nghê.
"Muốn tiền, tôi có thể cho cậu, cậu không biết tôi là ai sao? Cậu muốn bao nhiêu, tôi đều có thể cho cậu" vừa thở phào một cái, lập tức lại trở nên căng thẳng.
"Bao nhiêu đều có thể cho?" những lời này khiến người thanh niên dừng lại, "Ha ha, đừng có nói bừa, làm sao chị có thể cho tôi được?"
"Tôi cho cậu một số điện thoại, cậu chỉ cần gọi cho anh ấy, tôi cam đoan, cậu muốn bao nhiêu, anh ấy đều có thể cho cậu bấy nhiêu" Vũ Nghê mở to hai mắt nhìn thẳng hắn, vẻ mặt vô cùng chắc chắn.
"Số điện thoại?" người thanh niên tỏ ra hứng thú