Tổng Giám Đốc, Anh Thật Là Hư
Chương 357 : Thang máy chuyên dụng
Ngày đăng: 17:04 30/04/20
Lái xe trên đường, Lạc Ngạo Thực bỗng nhiên cảm thấy sự chốn chạy của mình giống như một con chó nhỏ rơi xuống nước.
Rõ ràng đó là vợ và con gái của anh, tại sao lại giống như gặp phải yêu ma quỷ quái? Nhưng trên thực tế, mặc dù anh không thực sự gặp phải yêu ma quỷ quái, nhưng ở Vũ Nghê có thứ gì đó rất quái lạ, cô không cần làm dáng nũng nịu hay õng ẹo, chỉ cần đứng im ở một chỗ anh lập tức sẽ có phản ứng muốn xông vào trong cơ thể cô rong ruổi!
Nếu vừa rồi không nhanh chóng chạy ra khỏi biệt thực, anh thật sự chỉ sợ bản thân sẽ mất kiểm soát.
"Con mẹ nó..." bàn tay nắm chặt vô lăng đột nhiên bật ra một câu chửi thề, nhưng người anh mắng chửi không ai khác mà chính là bản thân mình, chỉ cần nhớ về cô một chút, cơ thể anh lập tức có phản ứng. Giống như bộc phát lửa giận, anh nhấn chân ga, tăng tốc chiếc xe chạy nhanh hơn.
***
Vũ Nghê đi vào trong phòng làm việc, nhanh chóng thu hút sự chú ý của mọi người! Đám người từ bốn phía chạy tới vui vẻ chào hỏi cô, "Tôi không sao, mọi người không cần lo lắng như vậy đâu! Hơn nữa trải qua chuyện nguy hiểm như vậy mà tôi vẫn còn ngồi được trước máy thu hình chứng tỏ tôi là người phúc lớn mạng lớn" Vũ Nghê rút ra kết luận đánh giá cho bản thân.
Vị chủ nhiệm khoanh hai tay trước ngực đứng phía sau các đồng nghiệp khác, mỉm cười nói: "Tôi nghĩ cô không chỉ có phúc lớn mạng lớn, còn có to gan lớn mật nữa cơ" Hôm qua sau khi Vũ Nghê được giải cứu, đài truyền hình mới nhận được tin tức! Khi nghe tin cô bị bắt cóc, tất cả đồng nghiệp đều sợ toát mồ hôi thay cô. Kết quả hôm nay người phụ nữ mang thai này không những không xin nghỉ việc còn tới cơ quan sớm hơn rất nhiều các đồng nghiệp khác.
Vũ Nghê đứng giữa những người đồng nghiệp, đôi mày thanh tú giống như bị người khác nói trúng, dùng sức gật đầu: "Chủ nhiệm, đúng vậy, chỉ có chủ nhiệm là người hiểu tôi rõ nhất! Tôi cũng cảm thấy bản thân rất to gan lớn mật, nhìn xem sáng sớm hôm nay tôi mang lễ vật gì tới cho anh đây?" kèm theo câu nói của mình, Vũ Nghê mở túi xách lấy ra một chiếc bút ghi âm! Khóe miệng cong lên cười đắc ý, lắc lắc cây bút trong tay.
Mấy người đồng nghiệp xung quanh đồng loạt im lặng, giật mình nhìn Vũ Nghê bằng ánh mắt không thể tin được.
Vũ Nghê vui sướng quan sát vẻ mặt giật mình của mọi người.
Chủ nhiệm lắc đầu một cái, mãi sau mới chỉ vào Vũ Nghê cười nói: "cô đúng là to gan, không phải là cô đã ghi âm toàn bộ những lời nói của tên bắt cóc rồi đó chứ?"
"Chủ nhiệm, anh thử nói xem" Vũ Nghê không trả lời, khẽ lắc cây bút ghi âm trên tay
Tưởng Vũ Hàng đưa tay lên xoa bên má đau đớn rát bỏng, tức giận: "Tại sao cô đánh tôi? Đừng quên, tôi là cấp trên của cô, mà tôi cũng không phải là bạn trai của cô"
"Cái bạt tai này của tôi là vì Quan Tĩnh, anh làm như vậy, không phải sẽ khiến cô ấy thất vọng đau lòng sao?" Vũ Nghê trợn mắt nói: “Nếu như không nhờ Quan Tĩnh, liệu anh leo lên được vị trí tổng giám đốc như bây giờ không? Đồ khốn"
"Câm miệng" Tưởng Vũ Hàng hét lên, "Nói cho cô biết, nếu không có cô ta tôi vẫn có thể có được chức tổng giám đốc này"
"Anh là kẻ qua cầu rút ván"
"Cô muốn nói thế nào thì nói, tóm lại chuyện tôi muốn quan hệ với người phụ nữ nào, không ai có quyền ngăn cản"
Vũ Nghê bật cười hai tiếng quái dị, "Ha ha, Tưởng Vũ Hàng. Hôm nay tôi mới biết được con người thật của anh, thật không ngờ anh lại hèn hạ như vậy! Mới đó mà đã muốn đá Quan Tĩnh sang một bên? Anh tự hỏi mình xem, khi anh gặp khó khăn là ai giúp anh, ai cùng anh vượt qua cửa ải khó khăn? Chẳng lẽ trong lòng anh không có một chút áy náy nào sao?"
Nghe những lời trách mắng của cô, Tưởng Vũ Hàng im lặng không lên tiếng.
"Quan Tĩnh có điểm nào không tốt, đã làm chuyện gì có lỗi với anh mà anh nỡ đối xử với cô ấy như vậy? Nếu anh không yêu cô ấy, vậy trước đây đừng nên ở bên cô ấy càng không nên đón nhận sự giúp đỡ của cô ấy! Tôi thực sự quá thất vọng về anh"
"Ha ha, Vũ Nghê cô thật sự cho rằng cô ta là người nhà mình, mà ra mặt giúp" một lát sau, Tưởng Vũ Hàng mới nói ra một câu trào phúng: "Nói cho cô biết, tôi và cô ta đã chia tay rồi! Có lẽ cô ta còn chưa kịp nói cho cô biết đâu, cô ta đã có bạn trai mới...."
"Cái gì?" Vũ Nghê giật mình thiếu chút nữa rớt cả quai hàm.
"Cho nên những việc làm của tôi sẽ không trở thành trướng ngại trong mắt người nào hết" Tưởng Vũ Hàng mở cửa xe, chui vào trong xe lập tức khởi động sau đó nghênh ngang rời đi....