Tổng Giám Đốc, Anh Thật Là Hư

Chương 360 : Bố ngang ngược

Ngày đăng: 17:04 30/04/20


"Hu, hu, hu...." lời nói dối bị vạch trần khiến Vũ Nghê mất mặt đến cực điểm, hoàn toàn không còn ý nghĩ che giấu. Tâm trạng bi đát liền bật khóc thật to, không phải là làm bộ cũng không phải là cường điệu hóa, bởi cô đã khóc đến run rẩy cả người.



Tiếng khóc nức nở nghẹn ngào của cô xuyên qua khe cửa truyền ra ngoài. Nước mắt giống như vòi nước bị hỏng, từ trong đôi mắt đỏ ửng dòng nước mắt chảy ra không ngừng.



"...Mẹ sao vậy?" Khi nãy mẹ còn cười rất tươi, bây giờ đột nhiên khóc lớn như vậy khiến Lạc Dật không kịp ứng phó: "Con sai rồi, sau này con sẽ không nói lung tung nữa..."



Một lúc lâu sau, bàn tay che gương mặt đẫm lệ của Vũ Nghê mới từ từ buông xuống, run rẩy cắn chặt đôi môi ửng hồng gắt giọng nói: "Tại sao cha con các người đều thay nhau bắt nạt tôi? Chẳng lẽ không thể đối xử tốt với tôi một chút được sao? Nếu như các người thật sự không thích tôi, vậy đừng để ý tới tôi, lúc ấy các người không cần quan tâm tới tôi nữa..."



"...Con không có ý bắt nạt mẹ... con chỉ muốn cho mẹ vui vẻ thôi" Lạc Dật ấm ức nói: "Hai ngày nay mẹ đều buồn bã chán nản, con chỉ muốn mẹ được vui vẻ một chút, như vậy mới tốt cho em gái trong bụng mẹ"



"Vui vẻ? Bắt nạt tôi là để cho anh và bố anh vui vẻ chứ gì" nghĩ đến người kia, trái tim cô lại nhói đau.



"Không phải, không phải" Lạc Dật bị câu nói của mẹ làm cho sợ hãi lập tức nhào vào trong lòng Vũ Nghê, giang hai tay ôm chặt cổ cô: "Mẹ đừng nghĩ như vậy, con thật sự rất lo cho mẹ! Trước đây lúc nào con cũng nằm mơ thấy mẹ... nhưng, nhưng con không hiểu tại sao mẹ không quan tâm con. Lúc đó con rất hận mẹ, cho nên đã nói với bố chỉ cần cho con một người mẹ... dù không phải là người mẹ ruột thịt cũng được. Nhưng đương nhiên người trong lòng con mong muốn nhất vẫn là người mẹ đẻ của mình"Giọng nói Lạc Dật đầy thương tâm, đôi mắt to tròn của ửng đỏ, những giọt nước mắt tràn ra. "Lễ mừng năm mới năm ngoái con còn không dám mơ về mẹ, nhưng lễ mừng năm mới năm nay của con đã có mẹ, con thật sự rất vui mừng rất sung sướng"



Nghe những lời con trai nói, khiến nước mắt Vũ Nghê càng chảy nhiều hơn: "Nhưng mẹ cảm giác mình thật thất bại, chuyện gì cũng không làm được..." Chuyện xảy ra trước đây, cô lại không hề có chút ấn tượng nào! Trên đời này có người phụ nữ nào hồ đồ giống như cô không, đúng là kẻ ngu ngốc!



"Không, mẹ của con rất lợi hại, ở lớp con có rất nhiều bạn học hâm mộ mẹ" Lạc Dật vội vàng khen ngợi mẹ mình!
Nói cậu vô giáo dục sao? Cậu ghét nhất là bị người khác kêu là không có giáo dục, nói cậu không có người dạy dỗ: "Đúng vậy, một đứa trẻ không có một gia đình hoàn chỉnh, thì làm gì được giáo dục tử tế"



Bốp....



Một bàn tay to lớn giáng xuống má Lạc Dật, cơ thể nhỏ bé của cậu lập tức ngã nhào xuống đất...



Khi Lạc Dật ngẩng đầu nhìn lên, hai dòng máu từ mũi chảy ra nhanh chóng chảy xuống quần áo cậu, rơi xuống nền nhà sáng màu. Từ khi sinh ra Lạc Dật chưa từng bị bố đánh như vậy, cậu sợ hãi bật khóc, bàn tay không ngừng xoa má, phút chốc cả gương mặt đều dính màu máu đỏ tươi.



Lạc Ngạo Thực quay đầu đi, không muốn làm cho mình đau lòng: "Con lập tức cút ra ngoài cho bố, sau này nếu còn không thay đổi giọng điệu nói chuyện thì đừng nói chuyện với bố"



Lạc Dật ngồi sững dưới đất khóc lớn: "Con không đi, bố hư, bố làm chuyện xấu mà vẫn bắt nạt một đứa trẻ như con"



"Cút" Lạc Ngạo Thực chỉ tay ra cửa, ép bản thân không được nhìn vào mặt con trai.



Lạc Dật ngẩng cao khuôn mặt nhỏ nhắn dính máu, kích động hét to: "Được, con cút là được chứ gì! bố không muốn làm hòa, muốn ly hôn chứ gì? Bố kêu con cút, vậy từ nay về sau cuộc sống của con cũng không cần một người bố không biết phải trái như bố"