Tổng Giám Đốc, Anh Thật Là Hư
Chương 456 : Kế hoạch
Ngày đăng: 17:06 30/04/20
“Vậy thì tối nay em nói với Hoan Hoan là chú Tạp Tư sẽ dẫn con bé đi nhà hàng ăn tối đi!” Bùi Tạp Tư vừa bận lại quần áo vừa nói chuyện với Tư
Vũ trước mặt.
Tư Vũ thỉnh thỏang lại thở dài.
“Em sao vậy? Sao nhìn giống như em đang cực kỳ khó xử thế?” Bùi Tạp Tư nghi hoặc nhíu đôi mày kiếm.
Bị anh trực tiếp hỏi như vậy, cô cũng không muốn bịa ra một cái cớ từ
chối đành phải nói thẳng. “ Em nói cho anh biết chuyện này, hiện tại
Hoan Hoan không thích em có bạn trai, con bé nói hiện giờ nên chú trọng
vào công việc, rèn luyện bản thân mình.”
“Cái gì?” Bùi Tạp Tư nghe được sự tình liền lắc đầu bộ dạng như không
biết nên khóc hay nên cười nữa. “Hoan Hoan làm sao có lọai yêu cầu kỳ
quái như thế chứ, không phải con bé rất muốn có ba ba sao?”
Tư Vũ nhìn anh, ở trong lòng hồi đáp. “không phải do trước đây anh đối
xử tệ bạc với em, còn đi “trêu hoa ghẹo nguyệt” làm thương tổn em, điều
này làm cho Hoan Hoan đối với anh cực kỳ thất vọng.”
Đôi mày kiếm của Bùi Tạp Tư nhíu chặt lại. “Vậy thì em tính làm thế nào? Không phải nên mau chóng tạo cơ hội cho anh cùng Hoan Hoan ở chung đi
chứ?”
“Hiện giờ đúng là con bé cực kỳ chán ghét anh!” trong lòng Tư Vũ như có
ai thán. “OK, em sẽ tìm cách. Này, hiện giờ anh nên mau đi đi, nhanh
lên, Hoan Hoan hiện giờ sắp thức dậy rồi…”
Tư Vũ dùng lực đẩy đẩy thân thể anh, thúc giục anh mau rời đi.
Bùi Tạp Tư nhanh nhẹn hôn môi Tư Vũ thật sau, sau đó bày ra bộ dáng không tình nguyện đi ra khỏi cửa nhà cô.
Ầm….
Tư Vũ đóng cửa phòng,rụt rụt cổ, cười thầm!
Phù…phù…cuối cùng anh ấy cũng thuận lợi đi về, con gái vẫn không phát hiện được.
“Mẹ, mẹ mở cửa rồi đóng cửa làm gì vậy?” nghe được tiếng đóng cửa, Hoan
Hoan từ trong phòng chạy ra, mở to mắt dò xét tựa như một trinh thám
nhí, nhìn chằm chằm sau lưng mẹ mình.
Uhm, hiện giờ là 11h40 rồi, Hoan Hoan sắp tan học rồi, sau đó là sẽ dùng cơm trưa trong trường! Uhm….thôi cứ con bé tiếp tụ học rồi sau đó mới
nói với con bé vậy.
**********
Sau khi dùng xong cơm trưa, Hoan Hoan lôi kéo Lạc Dật đi tới một nơi bí
mật. Đó là một nơi không ai thường đi tới, mà một khi không người tới
thì chỉ cần nghĩ cũng biết là một nơi nguy hiểm.
Những cái thùng rác bên cạnh bốn phía đều phát ra mùi hôi thối, bán kính trong vòng hái mươi mấy mét đều không ai dám tời gần.
Lạc dật hai tay bịt kín miệng cùng chiếc mũi, chau mày thật sâu nhăn mặt lại. “Cậu có gì nói thì nói mau đi, sau đó chúng ta rời khỏi đây”
Hoan Hoan cũng bịt kín chiếc mũi, âm thanh từ khe hở giữa những ngón tay phát ra ậm ờ….” Làm sao bậy giờ? Không thấy chú Tạp Tư, tớ nghĩ không
chừng chú ấy đang khổ sở muốn chết rồi, chú ấy không chừng vẫn chưa có
cơ hội làm hòa với mẹ rồi!”
“Chú Tạp Tư không phải là người dễ dàng khổ đến muốn chết đâu. Ui trời,
chú ấy không đến tìm cô Tư Vũ thì cậu đi tìm chú ấy là được chứ gì. Hẹn
chú ấy đi!” Lạc Dật mất hết kiên nhẫn nói với Hoan Hoan, cô bé cũng kỳ
lạ thiệt, mỗi lần nói chuyện với cậu đều chọn nơi này khiến cho cậu tự
sản sinh ra một loại phản xạ có điều kiện, cảm thấy được mỗi khi cậu gặp cô bé thì không khí chung quanh đều trở nên hôi thối.
“ý của cậu là muốn tớ hẹn chú Tạp Tư gặp mặt mẹ sao?”
“ừm…ừh…toàn là người lớn cả rồi, ai cũng có sỉ diện cả, ai cũng không
muốn chủ động hẹn người kia trước, cậu tạo cơ hội cho hai người họ đi,
lúc mọi chuyện không chừng sẽ có chuyển biến tốt đẹp” Lạc Dật phân tích
rõ ràng đạo lý!
Hoan Hoan giơ lên một ngón cái hướng về phía cậu bé.
Đúng là cao kiến nha!
“Chỗ này hôi muốn chết, sau này có chuyện gì thì cậu làm ơn đừng đến chỗ như thế này nói chuyện với tớ được không, ok?” Lạc Dật vừa đi khỏi nơi
đó vừa nói chuyện.
Hoan Hoan đi sau lưng cậu, bày ra bộ mặt khó nói. “Còn không phải nguyên nhân do cậu sao, không tới những nơi như vầy thì đảm bảo sẽ có một đám
nữ sinh vây quanh cậu, lúc đó tớ muốn nói chuyện với cậu cũng không thể
chen vào được ấy chứ!”