Tổng Giám Đốc, Anh Thật Là Hư

Chương 460 : Không muốn anh đau lòng

Ngày đăng: 17:06 30/04/20


Do bị cha mình bức bách đến lãnh khốc tuyệt tình, Tư Vũ không thể không

đi về phía Ryan và đứng ở bên cạnh anh, cùng anh đón nhận sự chúc phúc

của mọi người!



Mà lời chúc phúc đầu tiên mà cô nhận được, trùng hợp làm sao, lại đến từ nơi...



"Xin chúc mừng! Tiểu thư Lạc Tư Vũ, hi vọng cô và tiên sinh Ryan có thể

“bạch đầu giai lão” (sống với nhau đến khi tóc bạc)!" Một giọng nam khàn khàn bỗng vang lên ở bên cạnh Tư Vũ, đồng thời người đàn ông ấy nhếch

khóe môi lên đi về phía cô!



Ánh mắt Tư Vũ mở to, gấp đến độ nước mắt đã đong đầy trong khóe mắt, đôi môi đỏ mọng thoáng nổi lên sự run rẩy!



"Cảm ơn lời chúc phúc của Bùi tiên sinh!" Ryan chủ động bắt tay Bùi Tạp

Tư, trong ánh mắt màu xanh biển lộ vẻ đắc ý! "Không dám..." Tuy Bùi Tạp

Tư cười cười, nhưng mà hai chữ



"Không dám..." này, lại giống như phải lách qua giữa hai hàm răng của

anh để thoát ra vậy! Sau đó Bùi Tạp Tư đưa ánh mắt trở lại nhìn thẳng

vào Tư Vũ. Anh đi đến gần cô, nói đầy ngụ ý: "Quả thật Tư Vũ đã trưởng

thành, không còn là cô gái nhỏ đơn thuần ngày xưa nữa rồi. Ha ha... tôi

thật sự hoài nghi hai mắt của mình, không biết có phải là tôi đã bị hoa

mắt mất rồi hay không đây... Nếu không vì sao tôi lại có thể cho rằng,

em vẫn là cô nữ sinh bé nhỏ có suy nghĩ đơn thuần được chứ? Thực ra, em

đã sớm lột xác thành một người phụ nữ trưởng thành, thật xinh đẹp lại

còn sành đời nữa chứ!"



Tuy vẻ mặt của anh điềm đạm, nói như trêu ghẹo, nhưng ở trong lòng anh

đã mắng chết cô, đồng thời cũng là mắng chết chính bản thân! Chết tiệt ! Anh thật ngu ngốc, quá ngu ngốc, mắt của mày đã mù rồi phải không? Nếu

không tại sao mày lại không nhìn thấy rõ ràng bộ mặt thật của cô ấy được chứ?



Lạc Tư Vũ vốn chỉ muốn đùa giỡn với mày, vừa hòa hợp với mày, đồng thời lại chấp thuận với một người đàn ông khác



Lúc xế chiều, khoảng năm giờ, anh nhận được tấm thiệp mời buổi tối tới

dự buổi tiệc mừng lễ đính hôn của Tư Vũ, khi đó tất cả sự nghi hoặc của

anh đã được sáng tỏ hoàn toàn. Hóa ra Hoan Hoan nói không hề sai, người

mà mẹ cô bé thích chính là chú Ryan kia! Ha ha... cũng chính vì vậy cô

mới có thể lừa gạt được anh, nói con gái không thích anh, còn không cho

anh gặp mặt con gái. Cũng vì như vậy nên anh phải chờ đến lúc đêm hôm

mới có thể đến với cô, bởi lẽ lúc trước cô đang ở cùng với Ryan chứ sao? Nghe được cách nói châm chọc đến cực điểm của anh, cô biết, nhất định

anh rất đau lòng, chắc chắn anh đã cực kỳ ghét cô đến chết đi được!



"Tạp Tư, em sẽ giải thích với anh, mọi chuyện không phải giống như anh đang nghĩ đâu!"



"Ha ha... hoan nghênh thôi, nhưng mà em muốn gặp tôi thì phải hẹn trước
Rầm. . .



Cửa phòng làm việc bỗng nhiên bị đẩy ra, một luồng không khí đậm đặc mùi nước hoa ập vào mặt anh! Tuy Bùi Tạp Tư không hề ngẩng đầu, nhưng chỉ

cần thoáng ngửi thấy mùi hương này, anh cũng biết là ai xuất hiện rồi!



Diệp Chức Nhân đi đôi giày cao gót ba tấc, tiêu soái từ từ bước đến bên

cạnh anh, ngồi vào mép bàn: “Nhìn vợ trước đã gả cho người khác khó chịu lắm phải không!”



“Ha ha. . .” Bùi Tạp Tư cười nhạo một tiếng, lắc lắc đầu. “Tin tức của cô cũng nhanh thật đấy!”



“Thật là vừa khéo, em cũng có mặt ở hội trường bữa tiệc!” Diệp Chức Nhân nhún vai. “Công ty của em và Công ty bách hóa của Ryan có một chút việc phải lui tới, em đại diện cho công ty đi dự thôi mà!”



Bùi Tạp Tư không nói gì, châm một điếu thuốc! “Vừa rồi xem náo nhiệt như vậy vẫn còn chưa đủ hả? Cho nên cô mới tiếp tục chạy tới đây để cười

nhạo tôi chứ gì?”



Diệp Chức Nhân bỗng nhiên bổ nhào vào trong ngực anh, ra sức ôm chặt lấy anh: “Tạp Tư, cho dù cả thế giới này mọi người đều cười anh, nhưng em

sẽ không bao giờ như vậy. Em yêu anh, em thật sự rất yêu anh! Nếu như

Lạc Tư Vũ không biết quý trọng anh, hãy để cho em được yêu anh đi. . .

So với cô ấy, nhất định em sẽ yêu anh hơn, quý trọng anh hơn!”



“Không. . .” Bùi Tạp Tư cố gắng đẩy Diệp Chức Nhân ra, từ trên ghế anh đứng lên: “Chúng ta không thể có chuyện này!”



“Nhưng mà cô ấy không yêu anh, cô ấy muốn kết hôn với người ngoại quốc

kia. . .” Diệp Chức Nhân òa khóc. “Đúng vậy, em biết em đã từng có rất

nhiều đàn ông, nhưng mà như thế cũng không thể coi em không phải một

người phụ nữ tốt! Em cam đoan với anh, sau này em sẽ không có những

người đàn ông khác, có được hay không?”



“Em vẫn nên thanh thản ổn định chờ làm phu nhân của người Hàn Quốc kia

đi, như vậy có vẻ hợp với tình hình thực tế hơn!” Bùi Tạp Tư chân thật

nói!



“Không. . . một chút em cũng không thích hắn, em chỉ yêu anh thôi!” Diệp Chức Nhân chưa từ bỏ ý định, từ phía sau ôm lấy Bùi Tạp Tư, đôi má cố

gắng áp chặt vào lưng của anh!



Mà đúng lúc này, cửa phòng làm việc lại bị đẩy ra.



“Tạp Tư, mọi chuyện không phải như nhìn thấy đâu, em có thể giải thích

mà. . .!” Tư Vũ vẫn mặc lễ phục trên người, hai chân đi giày cao gót,

đầu đầy những mồ hôi chạy xộc vào. Đúng lúc ấy cô nhìn thấy cảnh tượng

ôm nhau ngay trước mắt. Lúc ấy, bỗng nhiên cô lui về phía sau một bước.

“Các người. . .”