Tổng Giám Đốc, Anh Thật Là Hư
Chương 462 : Bỗng chốc được hoán đổi vị trí
Ngày đăng: 17:06 30/04/20
Đêm qua đúng là một đêm long trời lở đất!
Con bé không cần cô, anh thì không những không cần cô nữa mà hơn nữa cũng không tin tưởng cô. Đứng trong đại sảnh của Lạc gia, dòng nước mắt ủy khuất khổ sở lại một lần nữa tuôn ra tràn lên hai gò má xinh đẹp của Tư Vũ như hai dòng thác. Muốn cô nói như thế nào thì Bùi Tạp Tư mới chịu tin tưởng cô đây? Cô phải làm như thế nào thì con gái mới chịu tha thứ cho người mẹ này đây?
Hoan Hoan lúc này chắc cũng rất tức giận, không chừng đối với người mẹ này hiện giờ là căm hận.
Sáng hôm nay cô gọi điện cho con gái, thế nhưng con gái lại buông ra một lời lạnh lùng. “Cúp điện thoại đi, về sau không bao giờ tin tưởng lời nói của mẹ nữa.” Lời nói của con bé cùng với lời của Bùi Tạp Tư trước kia không hề sai một chút nào, ngay cả âm điệu cũng thế, điều này khiến cho Tư Vũ vừa bi thương lại vừa buồn cười.
Nhưng làm sao cô có thể cười nỗi nữa đây?
“Lạc Tư Vũ, con có nghe cha nói gì không?” giáo huấn con gái hơn nữa giờ liền thì Lạc Chính nhận thấy con gái mình căn bản không có nghe được lời nói của ông ta vào tai.
“Lạc Tư Vũ” ông ta lớn tiếng kêu một lần nữa.
Thanh âm đinh tai nhức óc tựa như hổ gầm khiến cho mọi người đều giật mình, mẹ của Tư Vũ lo lắng cho con gái, đứng bên cạnh cô. “Ông gào cái gì mà gào, chuyện đã xảy ra rồi thì có gào lên cũng ích lợi gì? Chuyện này sai chính là ông, ai cho ông tự tiện quyết định cuộc đời của con gái? Trước đây con gái đã nhắc nhở với ông là con bé không có yêu Ryan sao?”
“Tôi làm vậy là sai lầm sao? Không phải tôi cũng suy nghĩ cho nó hay sao? Khi nó cùng với Bùi Tạp Tư ly hôn, tôi có ngăn cản không? Tôi cũng không có ý định chia rẽ bọn chúng mà.” Lạc Chính chỉ vào Tư Vũ, điệu bộ tựa như đang chỉ vào người làm công trong nhà. “Nhưng mà nó thì sao? Khóc lóc đòi ly hôn không phải sao? Ly hôn cũng đồng nghĩa là không còn yêu Bùi Tạp Tư nữa không phải sao? Nó lại cùng Ryan công khai yêu thương mùi mẫn, người làm cha như tôi gả nó cho Ryan thì làm sai sao?”
“con bé yêu cũng tốt, không yêu cũng tốt, nhưng chuyện này là chuyện riêng của nó, vậy sao ông không để cho nó tự quyết định?”
“Bà không được ý kiến.” Lạc Chính hừ lạnh một tiếng, không để ý đến vợ mình mà quay qua đối phó với chính con gái mình. “Nói cho con biết, chuyện này nhất định con phải vãn hồi lại cho cha, từ hôm nay trở đi, con nhất định phải đi cùng với Ryan tham dự các loại hội họp, yến tiệc, tìm cơ hội thông báo cho giới truyền thông biết là đêm qua chẳng qua là con nhất thời buồn bực....”
“Buồn bực?” Tư Vũ đột nhiên nhìn về phía cha ruột của mình, biểu tình tràn ngập sự châm chọc. “Con lớn như vậy mà cha làm cho con rối loạn cảm xúc sao? Cha vẫn biết là con yêu Bùi Tạp Tư, vì sao cha luôn luôn phá hư chuyện của con, hạnh phúc của con trước giờ đều bị cha một tay phá hỏng mất.”
“Cha phá hư chuyện của con? Con thích Bùi Tạp Tư, có gì chứng minh không? Bùi Tạp Tư yêu con sao, nó thích con sao? Nếu nó yêu con, thích con thì sẽ không đi ngoại tình bên ngoài.” Lạc Chính châm chọc con gái, rũ bỏ trách nhiệm của chính mình.
“Vậy con của con đâu? Nó ở đâu? Chỉ chuyện này thôi là cả cuộc đời này con cũng không tha thứ cho cha, cả cuộc đời này. Cha đối diện với con như thế nào? Uy hiếp con như thế nào? Vì sao con thành ra hình dạng này chính cha là người biết rõ nhất.” Tư Vũ nói một nữa câu chuyện nhưng đủ để cô nhắc nhở cha mình rằng, chính ông ta đã từng đối xử với cô ra sao.
Cứ tưởng rõ ràng đã là người một nhà, lại chậm chạp không thể đoàn tụ được, hiện giờ Hoan Hoan không cần người mẹ là cô, Bùi Tạp Tư cũng không cần cô, Tư Vũ không thể khống chế được tính tình nữa rồi.”Về sau cha đừng có uy hiếp con nữa, con nhất quyết không nghe lời cha sắp đặt, sau này cha cũng đừng tìm con, con sẽ không trở về nữa và cũng đừng tưởng có thể giáo huấn con.”
Bị con gái chỉ trích không nói được lời nào. Điều này khiến cho Lạc Chính á khẩu không trả lời được.
“Tư Vũ, ba con đã làm gì với con? Ông ta uy hiếp con sao?” Mẹ Tư Vũ cảm giác được trong lời nói của con gái bà có gì đó mập mờ, khiến cho bà không biết đã xảy ra chuyện gì. Loáng thoáng cũng chỉ là một cảm giác.
Tư Vũ nhìn về phía mẹ mình, trấn an nói. “Mẹ, chuyện này đã là quá khứ rồi, con đi rồi, mẹ phải tự biết chăm sóc bản thân mình cho tốt.”
Nói xong, cô nhìn cha mình liếc mắt một cái, xoay người rời đi thẳng ra khỏi Lạc gia. Cô thực sự không thích nơi này, nơi này đối với cô không phải là nhà mà chính là một cái địa ngục trần gian.
Ba sao?, Vì sao ba của người kh ác thì tốt như vậy, ba của cô lại một lần, một lần, một lần lại một lần đem cô đẩy xuống vực sâu thăm thẳm. Mọi chuyện xảy ra ông ta là người rõ ràng nhất nhưng mà người ba này hết lần này đến lần khác phá hỏng mặt mũi của con gái mình.
Một trận gió thổi qua, thổi rơi một bông hoa xuống bồn hoa, cũng mang theo nước mắt trên mặt cô đi.
Nhận được chỉ thị từ Đại Lợi, mọi việc cứ theo quy định trình tự mà tiến hành, do đó anh ta đưa cho Tư Vũ một bản lý lịch để cô điền vào và nói cô có thể về nhà chờ tin tức.
Đương nhiên Tư Vũ không có khả năng bị động để chờ đợi như thế, từ công ty của Bùi Tạp Tư đi ra cô trực tiếp đi tới chợ, mua một số thực phẩm mà Bùi Tạp Tư thích ăn sau đó về nhà nấu nướng.
Cô không dám chậm trễ một phút nào cả, cô bắt đầu nấu canh. Vo gạo, thái một chút thịt và rau…..một lát sau đã làm xong một bữa cơm cho anh.
Tiếp theo cô lại quay về công ty của Bùi Tạp Tư.
Bùi Tạp Tư nhìn người phụ nữ vừa mới rời đi có ba tiếng đã vội trở lại. “Sao em lại quay lại đây? Đại Lợi không có nói với em về nhà đợi thông báo sao?”
Tư Vũ giơ lên hộp đồ ăn trưa. “Em tới để đưa cơm trưa cho anh, hiện giờ em đển đây với thân phận bạn gái của anh đến chăm sóc anh.” Lời vừa nói đồng thời cô nhìn quanh một vòng trong văn phòng thì phát hiện cô ả Diệp Chức Nhân kia đã đi rồi, như vậy thật tốt.
“Bạn gái?” Bùi Tạp Tư cất lên giọng nói đầy nghi vấn.
“Như thế nào?” Tư Vũ không thể hiểu được.
Bùi Tạp Tư dập tắt tàn thuốc, thân thể anh tuấn đứng lên, mỉm cười bước đi tới gần cô, sau đó một tay ôm lấy cơ thể nhỏ bé của cô vào trong ngực mình.
Cánh tay tráng kiện của anh gắt gao ôm chặt cô, một cỗ hương vị quen thuộc tiến vào hơi thở của Tư Vũ khiến cho cô cảm thấy thật yên tâm.
Anh thở nhè nhẹ bên tai Tư Vũ khiến cho cô rụt cổ lại. “Đừng làm như vậy, không phải anh đang làm việc sao?” Lọai hô hấp này của anh thể hiện rõ ý tứ như thế nào Tư Vũ hiểu rất rõ ràng. Anh đang rất muốn cô.
“Ha ha…” Bùi Tạp Tư cười yếu ớt tỏa ra một phen sức quyến rũ, bàn tay to lớn của anh chậm rãi di chuyển trên đường cong cơ thể Tư Vũ, cuối cùng dừng lại ở ngực của cô.
Cách một lớp quần áo nhẹ nhàng cọ xát. “không phải em là bạn gái của anh sao?”
“Làm vậy không được đâu, anh xem nơi đây là đâu mà….” Tư Vũ lắc đầu kháng cự, văn phòng của anh không lớn lắm, cái cửa kia không được chắc chắn tựa như ai cũng có thể đá văng nó được. Điểm mấu chốt là còn có một cánh cửa thủy tinh, bên trong hay bên ngòai đều có thể nhìn thấy lẫn nhau.
“Nhưng mà anh nghĩ anh muốn em.” Âm thanh nhẹ hẫng của Bùi Tạp Tư tựa như đang đói khát. “Không có vấn đề gì đâu, hiện giờ không có ai ở đây cả đâu, hơn nữa….” Bùi Tạp Tư đưa tay về một góc của cửa sổ kéo một cái, cửa chớp lập tức khép lại. “Như vậy thì sẽ không ai có thể nhìn thấy chúng ta đang làm gì đâu!”
“Như vậy cũng không được….nếu có người trở về thì sao, nhất định họ sẽ biết chúng ta ở bên trong đang làm gì đó!” Tư Vũ thực sự không muốn mạo hiểm như thế.
Bùi Tạp Tư nhíu mày, cố ý bày ra bộ dạng tức giận. “Không phải em nói muốn chứng minh rằng em yêu anh sao? Vậy mà hiện giờ anh muốn làm cái gì em cũng không chịu đáp ứng, em làm vậy là yêu anh sao? Nếu như chuyện này mà em cũng ra sức từ chối vậy thì em đi về đi, sau này cũng đừng tìm anh nữa.” ( Lemon Phan = cmn Bùi Tạp Tư, ta mún băm mi ra….)
“Vậy được rồi, em chiều ý anh là được chứ gì!” Tư Vũ buông xuống sự rụt rè, để mặc anh kéo mình đến sofa.
Bùi Tạp Tư hấp tấp cắn cắn cổ của cô, một tay kéo váy cô, tiếp theo hai tay đều để trước đôi gò bồng đảo của Tư Vũ bắt đầu làm việc. Tư Vũ né tránh đôi môi của anh, dùng tay bàn tay đẩy ra hai bên má của anh. “Anh từ từ đã, em muốn nói chuyện với anh một chút.”
“Lại là yêu sách dong dài sao? Lại có chuyện gì nữa đây? Rốt cuộc em có nguyện ý cho anh hay không đây?” Bùi Tạp Tư thực sự mất hết kiên nhẫn, anh theo đuổi cô một thời gian dài, hiện giờ vừa mới thay đổi được vị trí làm người được cô theo đuổi thì đương nhiên anh phải hưởng thụ cho tốt quyền lợi của mình chứ.